Trương Mặc Sênh nhổm dậy, chỉ thấy đầu đau như búa bổ. Bấy giờ, lời Đông Thanh xổ ra đêm qua chợt hiện lên trong đầu, vang vọng bên tai, khiến cậu ta cơ hồ hồn phách rã rời.
“Thứ mà cậu ăn thực ra là cá sống.”
Trương Mặc Sênh không dám chần chờ, vội vàng dùng chân khí nội thị kiểm tra khắp lục phủ ngũ tạng một lần, lại đánh thức một tàn hồn đang say ngủ trong thức hải của mình.
“Tiên tổ! Tiên tổ!”
“Chuyện gì...?”
Giọng nói già nua mang theo mấy phần mỏi mệt cất lên, đáp lại sự hô hoán của Trương Mặc Sênh.
Vừa dứt lời, ý thức của cậu ta đã được đưa đến một gian nhà tranh, trước cửa có bếp đá, xung quanh đầy những hũ sành đựng toàn gia vị. Một ông lão râu tóc bạc phơ đang đưa tay vuốt lên một con dao làm bếp, vẻ mặt hòa ái hiền từ.
Nếu có cao tầng của Mỹ Vị sơn trang tiến được vào thế giới ý thức này, chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện ông già này trông giống hệt như bức chân dung tiên tổ mà bọn họ thờ ở từ đường.
Ông già này chính là một tia tàn hồn của người sáng lập ra Mỹ Vị sơn trang – Thiên Thủ Thần Trù – Trương Thất. Trương Mặc Sênh có thể đạt đến tu vi hiện giờ ở cái tuổi này, không thể thiếu được sự hướng dẫn bảo ban của tàn hồn này.
Trương Thất nhìn thiếu niên trước mặt, cười:
“Thằng nhóc, đã bảo nếu không có đại sự gì thì đừng cố tình đánh thức ông rồi mà.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607193/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.