Lúc Tiểu Thạch rời khỏi, có không ít khán giả toan chạy theo y, ngó xem vị ở cổ viện mặt mũi ra làm sao. Ngay cả Hàn Giáng Tuyết cũng có chút đứng ngồi không yên. Ngay khi ấy, giọng Lý Trầm Châu sang sảng vang lên:
“Các vị, chủ nhân của lão Lý này hiện đang dùng thân phận phàm nhân để hành sự. Nếu ai ở đây muốn phạm tới cấm kỵ của chủ nhân, thì cũng phải hỏi nắm đấm của ta có cho phép hay không đã!”
Giọng y không giận mà nghiêm, không to mà vẫn vang vọng. Y chỉ đứng khoanh tay một góc, chả buồn cả thả tu vi ra uy áp, nhưng ánh mắt sáng quắc có thần vẫn đủ khiến không ít người có mặt tại hiện trường thấy lạnh dọc sống lưng.
Thành thử, mọi người ai nấy đều gạt bỏ cái ý định chạy theo Tiểu Thạch qua một bên. Dù gì thì nghe chừng vị ấy cũng sắp đến đây, chờ một chút là được, không cần phải vội vã làm gì để mà thiệt thân.
Về phần Tiểu Thạch, y vừa chạy khỏi hội trường của Thiên Cơ Các chưa lâu thì có tiếng gọi từ phía sau:
“Tiểu huynh đệ, chờ đã, lão phu có chút chuyện cần nhờ vả!”
oOo
Lúc xe bò chở mấy người Nguyễn Đông Thanh vào thành Tây An thì hẵng còn là sáng sớm. Vậy nên, hiển nhiên Bích Mặc tiên sinh của chúng ta còn đang nằm đắp chăn ngáy o o ở trong xe.
Hai cha con Dương Huyền, Trương Mặc Sênh là thổ địa nơi đây, nên rất nhanh chóng chọn được một khách điếm đầy đủ tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607169/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.