Vốn “Vạn Tử Thiên Hồng” có tên là “Bách Hoa Tề Phóng”, có xuất xứ là một bài múa cung đình. Tương truyền khi xưa thái tổ hoàng đế vượt Lục Trúc Hải đến phương nam mở nước, thường hay cho người múa bài này trong những lúc mệt mỏi, khen rằng giống như trăm hoa đua nở. 
Về sau, cung nữ dạy vũ đạo trong cung có tuổi, được cho về quê, Trương Hạo mới thuê về để dạy lại cho kẻ hầu người hạ. Do phải thay đổi đi tránh phạm húy, lão bèn dứt khoát đặt tên mới cho điệu này là “Vạn Tử Thiên Hồng”. 
Nguyễn Đông Thanh hít sâu một hơi, nói: 
“Tại hạ không có tài làm thơ, xin được lấy thơ của người xưa góp vui một phen, chủ đề cứ lấy là ‘vạn tử thiên hồng’. Không biết Trương lão nghĩ sao?" 
"Cầu còn không được. Xin tiên sinh cho lời vàng ý ngọc.” 
Chính lúc Trương Hạo đang vui mừng như mở cờ trong bụng, thì bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng nói sang sảng quen thuộc, lại đầy vẻ ngông cuồng vọng vào: 
“Hai nhà Trương, Hồ có hỉ sự, thế nhưng hôm nay Lý mỗ mới đến chúc mừng được, không thất lễ chứ?” 
“Nào có? Võ Hoàng dẫu bận trăm công ngàn việc cũng đích thân quang lâm, lão phu mừng còn không kịp ấy chứ?” 
Trương Hạo đứng lên, chắp tay hành lễ. 
Lý Huyền Thiên đạp gió mà đến, trên tay còn cầm một cái bao vải. Người trong phủ, bao gồm cả Nguyễn Đông Thanh thấy cái bao lão cầm cộm lên tròn tròn, dưới đáy lại đỏ lòm giống như có máu vừa khô, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607021/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.