Lý Thanh Vân nhìn về phía quả núi năm đỉnh, lại hỏi hai cô sư muội:
“Giờ phải làm thế nào?”
Hai người Tạ, Đỗ biết cậu chàng đang nhắc đến hai con xà tinh A Châu, A Bích bị đè dưới núi. Đỗ Thải Hà lên tiếng trước, rằng:
“Không bằng chúng ta cứ đến đó xem sao?”
Tạ Thiên Hoa đưa tay, thử rút hai thanh kiếm do lão già áo trắng và tướng quân giáp vàng để lại lên. Cô nàng nghiêng thân kiếm một cái, xoay trở mấy vòng, nhìn ngang ngó dọc đánh giá một phen.
Hai thanh kiếm này được rèn bằng kỹ thuật rất cao, từ lưỡi kiếm, mũi kiếm, chuôi kiếm, tất thảy đều hoàn mỹ không chê vào đâu được. Cho dù là bội kiếm của Lôi Đình kiếm tổ Lâm Phương Dung thì e là cũng phải chịu thua nửa phần. Tạ Thiên Hoa thấy, nếu không phải là một bậc đại sư có tiếng ở đời thì chắc chắn không thể nào tạo ra được danh kiếm cỡ này.
Thế nhưng, cô nàng vừa thử vung một cái, thì hai thanh kiếm đã bắt đầu rỉ sét. Vết han rỉ nâu đỏ lấy một tốc độ mắt thường có thể thấy được lan rộng ra, bao trùm lấy cả hai lưỡi kiếm. Nháy mắt, hai thanh bảo kiếm vốn đang là thần vật ở đời chém sắt như chém chuối đã trở thành hai thanh phế phẩm từ mũi đến chuôi, cho dù có đem bán cho cánh thợ rèn làm phế liệu thì e là người ta cũng không thèm nhận.
Đỗ Thải Hà cho ông sư huynh mượn một con hạc giấy, hai người rồng rắn nối đuôi bay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606982/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.