Nhờ một câu nói của chị hàng thịt, mà sự hiếu kì của Nguyễn Đông Thanh với tên thầy bói mập bỗng chốc tăng vọt. Tuy vẫn chẳng mảy may hy vọng gì vào một quẻ bói này, thế nhưng thân thế kẻ tự nhận là “Gia Cát Lượng” này lại khiến hắn quan tâm. Nguyễn Đông Thanh thở dài một hơi, nói:
“Nếu mọi người đều lo lắng cho Đông Thanh như vậy thì tại hạ cũng không chối từ nữa.”
Nói đoạn, liền tụt xuống khỏi xe bò, nhờ cậu sai vặt của quán ăn trông hộ. Xong xuôi mới làm thủ thế mời với “Gia Cát Lượng”. Hai người di chuyển một quãng ngắn, tránh khỏi đường chính. Người xem náo nhiệt cũng nép bớt vào lề đường, nhưng vẫn túm tụm rất đông. Lão thầy bói mập cười toe toét, nói:
“Được! Vậy để Lượng tôi bói cho tiên sinh một quẻ!”
Chỉ thấy lão ta đưa tay lên bấm đốt, mắt lim dim, miệng lẩm nhẩm gì đó như niệm thần chú, rất có vẻ cao nhân bí hiểm. Bỗng lão ta hú lên một tiếng, nói:
“Ra rồi! Tiên sinh, ngài...”
Nhưng nói đến đây thì mặt “Gia Cát Lượng” bỗng cứng đờ lại, ánh mắt xoẹt qua hàng loạt cảm xúc hỗn loạn. Có kinh ngạc, có sợ hãi, có lo lắng, cuối cùng dừng lại ở... ngơ ngác. Lão ta chớp chớp mắt, nhìn Nguyễn Đông Thanh trân trối, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, nhưng lại ấp úng không nói được gì.
Nguyễn Đông Thanh chờ một lúc lâu, thấy đối phương vẫn không chịu nói gì thì cũng bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn bèn nói:
“Vị tiên sinh này, rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606973/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.