Nguyễn Đông Thanh chắp tay, nói:
“Chiến Vương quả thực oai phong lẫm liệt, khí vũ hiên ngang, tại hạ nghe danh đã lâu, giờ mới được gặp. Nếu như Nghiêm Hàn đại tướng quân trên trời có linh trông thấy con trai mình thế này chắc hẳn sẽ kích động đến nỗi đội mồ sống dậy mất.”
Nghiêm Quảng bay giữa đường, vừa nghe được câu nói móc này thì loạng choạng lúc sà xuống thấp lúc vọt lên cao.
Mà binh mã Đại Tề theo sau y cũng bị một câu này của Bích Mặc tiên sinh kích nổ, chẳng khác nào tổ ong vò vẽ bị xối nước. Dân chúng Tề kính trọng Nghiêm Hàn thế nào, có lẽ cũng không cần nhắc tới, hà huống gì lần này người đến Quan Lâm đều là con cháu nhà binh. Chẳng thiếu người khi còn là thiếu niên huyết khí phương cương, vì nghe được truyền kỳ về Sát Thần mà nhiệt huyết bừng bừng, quyết tâm nhập ngũ.
Bây giờ đối phương nhắc lại chuyện Nghiêm Hàn bại dưới tay Lý Huyền Thiên, quy kiếm tự vẫn, chẳng khác nào xát muối vào chỗ đau của bọn họ.
Mà kẻ dẫn dội – quân sư lần này – Long Tuyền thì khóe miệng cũng giật một cái. Lần này Hải Đại Quý – Tề quốc vương – chẳng hiểu sao lại thả Nghiêm thân vương khỏi ngục, cho đi theo cùng đến Đại Việt, ngoài mặt nói là để rèn luyện. Thanh danh của cái vị Chiến Vương Nghiêm Quảng này trong quân ai mà không biết, thành thử Long Tuyền cũng chỉ đành gật đại, coi là bưng theo cái bình vôi.
Lúc đến Đại Việt, Chiến Vương xưa nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606918/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.