Thế nhưng, cảnh tượng chó cắn chó mà Lý Thanh Vân mong chờ không hề xảy ra.
Vô Trần được Kim Quang Tự phái ra ngoài “dẫn độ” đệ tử của Bích Mặc tiên sinh về, đương nhiên là không phải kẻ ngốc. Mà ở bên kia, trung niên và đám thuộc hạ có thể được họ Lý cất nhắc đưa lên làm tân thành chủ của thành Tế Kỳ để phục kích Lý Thanh Vân cũng chẳng phải kẻ đầu chỉ dùng để mọc tóc.
Biết rằng lúc này có đánh cũng chỉ lợi cho Lý Thanh Vân, Vô Trần bèn lui lại một bước, nói:
“Lời ban nãy của bần tăng vẫn có hiệu lực. Nếu Lý thí chủ muốn quy y thì chỉ cần lên tiếng một tiếng, lão nạp sẽ bảo vệ cậu chu toàn về bản tự xuất gia.”
“Nói nghe thì hay lắm! Chẳng qua là lão muốn đứng xem thằng tạp chủng này bị chúng ta đánh trọng thương, đến lúc đó chắc hẳn xương cứng mấy cũng mềm, muốn sống thì chỉ có thể cầu khẩn Kim Quang Tự. Tự dát vàng lên mặt, không biết xấu hổ.”
Trung niên dẫn đầu đám sát thủ hừ lạnh, nhổ toẹt một bãi nước bọt.
Vô Trần cười, nói:
“Lời không thể nói thế. Lý thiếu hiệp nổi danh là chiến lực phi phàm, thủ đoạn đặc sắc. Chư vị cũng là lương đống quốc gia, thân chinh bách chiến. Hai bên giao thủ, quả là một màn đặc sắc ngàn năm một thuở. Lão nạp muốn đứng xem để mở rộng tầm mắt mà thôi.”
Lý Thanh Vân thở dài, nói:
“Xem ra các người đều cho rằng phen này ta đây chết chắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606907/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.