Mấy tên kia biết còn ở lại chỉ tổ mang nhục, bèn hừ lạnh một tiếng, nói:
“Cứ chờ đấy. Đừng tưởng có chút tu vi mà đã có thể lên mặt. Nho môn ta không phải con mèo con chó nào cũng chọc được đâu.”
Sau khi để lại một câu đe dọa, mấy tên này nhanh chóng rời khỏi quán ăn, biết là so tu vi thì bọn chúng có đông gấp mười cũng không đánh lại một mình Tạ Thiên Hoa. Đám đông mới nãy còn reo hò khen hay thì hiện tại cũng đã mỗi người một hướng, chẳng khác nào bèo dạt mây trôi.
Lão thuyết thư thu dọn đồ đạc, đứng lên đi đến chỗ Tạ Thiên Hoa đang ngồi, nói:
“Chuyện hôm nay phải cảm ơn tiểu thư đã nói lời hay ý đẹp đỡ cho lão một phen. Dám hỏi tiểu thư có điều chi muốn phân phó lão?”
“Chuyện nên làm mà thôi. Vì sao tiên sinh lại dám chắc tiểu nữ có chuyện muốn trao đổi?”
Tạ Thiên Hoa gật đầu, nói.
Ông lão cười ha hả, đáp:
“Lão đây tuy chẳng học được mấy chữ, song cũng không thẹn là sống uổng sáu chục năm ở cõi trần. Sống lâu, nhìn nhiều, thấy cũng nhiều, ắt phải khôn ra mới sống được. Tiểu thư tâm tư kín kẽ, tuyệt không phải kẻ hời hợt chẳng rõ trước sau. Ngài hẳn là biết mình không nán lại nơi đây lâu, chỉ cần vừa rời đi đám Nho sinh ấy sẽ quay lại làm khó lão già, giận cá chém thớt. Thế nên tiểu thư ăn xong một lúc lâu mà không rời đi, chờ đến lúc này, há chẳng phải là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606900/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.