Trăng lên, sương đêm lãng đãng buông xuống rừng tùng. Cánh tiều phu đã xuống núi về thành từ sớm, phường thợ săn hãy còn dựng lều chờ đám hổ beo đi săn mồi trở dậy. Thành thử hiện giờ bốn bề vắng vẻ như tờ, nhìn khắp núi rừng mênh mang cũng chỉ có một mình Tạ Thiên Hoa.
Nếu là lúc bình thường, có lẽ còn có thể nghe tiếng xào xạc của đám chuột rừng, chồn cáo ăn đêm hoặc tiếng kêu quang quác của bầy chim rừng. Thế nhưng Tạ Thiên Hoa thân là Thanh Tước, ngay cả khi không cố tình bộc phát khí tức từ huyết mạch thì đám cầm điểu dã thú bình thường cũng không dám ló đầu ra ngoài.
Tạ Thiên Hoa theo chỉ dẫn của Tô A Cẩu, sau khi rời khỏi thành thì men theo lối mòn trong rừng đi chừng ba dặm, chừng nào nhìn thấy một cây thông có bộ rễ ôm lấy một tảng bạch ngọc thì bắt đầu lên núi, leo chừng bảy tám dặm gì sẽ thấy hồ Thiên Lệ.
Tương truyền...
Năm xưa có một Đại Vu tên Hùng luyện được Cửu Mệnh Ngải, ngậm lấy đi khắp trăm núi nghìn rừng để tìm thuốc tiên bất tử. Đáng tiếc ngải tan mà tiên dược đâu chẳng thấy, cuối cùng kiệt sức trượt chân ở núi Thanh Tùng này. Có người nói thân xác của Hùng hóa thành cây thông lạ, nhưng vì sao rễ cây lại ôm lấy tảng ngọc thì chẳng ai biết. Có người cho rằng ngọc lớn do tín vật định tình của y hóa thành, có người nói ấy là một khỏa đạo tâm của y, cũng có người bảo đấy là xá lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606886/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.