Trương Mặc Sênh ngước lên, nhìn tấm biển đề bốn chữ “Lệ Chi Tiểu Uyển” mà biểu cảm méo xẹo, mặt lúc trắng lúc xám. Sau lưng cậu chàng, hồ sen và Tao Đàn đình lẳng lặng đứng, dường như mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy quang cảnh Nho đạo vắt ngang thiên không, tiên hiền vãng thánh kêu khóc thảm thiết.
Hiện giờ, Tiểu Thực Thần có thể nói là lòng như đay rối, ngũ vị tạp trần.
Có đánh chết cậu chàng cũng không ngờ được trong ngọc giản lại chỉ thị mình đến Lệ Chi Tiểu Uyển, tạm thời nghe sai bảo của thái tử điện hạ.
Đối với chuyện này, Trương Mặc Sênh có thể nói là rất xoắn xuýt.
Dù sao, lần trước Lê Tam Thành cũng thể hiện là có ý đồ gì đó với Phùng Thanh La.
Tuy trong mắt Tiểu Thực Thần, Phùng thánh nữ không phải món hàng để tranh giành, cũng chẳng trẻ con đến mức chủ động tìm Lê Tam Thành gây chuyện, song cũng không có nghĩa là Trương Mặc Sênh không thấy khó chịu.
Trước khi bị chọn nhập ngũ, cậu chàng cũng thường cố ý tránh mặt thái tử Đại Việt.
Bây giờ thì tốt...
Chẳng ngờ thế sự trêu người, ghét của nào trời trao của đấy, Trương tiểu thực thần được phân đến làm đàn em cho Lê Tam Thành.
Trương Mặc Sênh cười méo xẹo, thử dùng thần hồn liên lạc với Thiên Thủ Thần Trù Trương Thất:
“Lão tổ, ngài nói xem phải làm sao mới phải?”
“Thân làm trù sư, phải biết lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ, có thể mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606859/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.