Cuối cùng, ba người Nghiêm, Long, Quách cũng đành phải dằn chuyện này xuống, coi như chưa có gì xảy ra.
Hành động ban nãy của Lê Khuynh Thành cũng giống như muốn khẳng định: giữa Đại Tề và Bích Mặc tiên sinh, Đại Việt lựa chọn giao hảo với cái sau. Tuy sẽ không cố ý đối địch, song tuyệt nhiên sẽ không vì Đại Tề bọn hắn mà giao nộp đệ tử của Bích Mặc tiên sinh. Hà huống...
Nghiêm Hàn đã chết.
Mà Lý Huyền Thiên lại còn sống.
Đại Tề tuy xưng là lục quốc chi tôn, Đại Việt thỉnh thoảng cũng sẽ khách sáo nói vài ba câu “thượng quốc”, cách dăm ba năm sẽ triều cống chút sản vật.
Nhưng cũng là biểu hiện ngoài mặt, cho bọn họ mặt mũi thôi.
Nếu như đánh nhau thật sự...
Lý Huyền Thiên chưa bao giờ ngán Huyền Giáp vệ.
Mà quân đội Đại Việt cũng chẳng phải ăn chay.
Nếu không phải căn cơ lập quốc còn nông, lại ngăn cách bởi Lục Trúc Hải, có chiếm được cương thổ cũng chẳng thể nào giữ được, chỉ e hiện tại Đại Việt đã đánh tràn ra đất lục quốc. Ít nhất, quốc quân sáu nước đều cho là vậy.
Long U bấy giờ mới mở vung, để cho thực khách xem rốt cuộc cái món Vân Nguyên Nhân Tràng kia đầu cua tai nheo ra làm sao. Chỉ thấy trên mâm đặt năm cái bát tô, bên trong chứa một thứ nước dùng hơi đục, lại loáng thoáng thấy sợi mỳ trắng phau, điểm xuyết rau thơm và củ cải, lại có cả mấy miếng lòng trắng tinh.
Vừa ăn vào miệng, nước dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606843/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.