“Liễu Hạnh???”
Trương Hạo nghe tên vở diễn, mày khẽ nhíu một cái.
Đạo lão tu hành là Nho đạo, hơn nữa còn là mạch thần bí nhất: Sử gia nhất mạch. Đây cũng là nguyên do Trương gia mặc dù tứ thế tam công, quyền thế ngập trời, thế nhưng cho dù là nhà đế vương hay Lý gia có Võ Hoàng tọa trấn cũng không thể lay chuyển nổi căn cơ của Trương gia.
Sử đạo có thể khiến người ta lưu danh thiên cổ, cũng có thể làm kẻ khác xú danh muôn đời.
Bị sỉ nhục phỉ báng hết từ năm này qua năm khác.
Mà Trương Hạo lúc này tuy nhìn như bình thản, kỳ thực thần hồn lão đang câu thông với Tuế Nguyệt Trường Hà, tìm kiếm cường giả tên “Liễu Hạnh”.
Dù sao, Bích Mặc tiên sinh Nguyễn Đông Thanh quá thần bí, giống như đột nhiên xuất hiện ở Huyền Hoàng giới mà không hề có một dấu hiệu báo trước nào vậy. Cũng không phải chưa từng có cường giả sử gia điều tra Bích Mặc tiên sinh. Kỳ thực, từ cái lần Nghiêm Hàn bôn ba khắp từ nam chí bắc, liên lạc Nho môn, cũng đã không thiếu đại Nho chủ tu sử đạo thử câu thông với Tuế Nguyệt Trường Hà tìm kiếm căn nguyên nguồn cội của y.
Đáng tiếc, mọi cố gắng đều như thể dã tràng se cát, tám đạo quân ăn niêu cơm Thạch Sanh.
Cuối cùng, không thiếu cường giả sử đạo từ bỏ, không tiếp tục ngược dòng Tuế Nguyệt Trường Hà tìm kiếm bóng dáng của Nguyễn Đông Thanh nữa.
Mà cái tên “Liễu Hạnh” này, đối với Trương Hạo mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606825/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.