Bấy giờ, Trương Hạo mới hắng giọng một cái, lên tiếng:
“Chư vị, có thể nghe lão phu nói một lời được không?”
Khán đài chính đang nhao nhao sôi trào, người người muốn nhân cơ hội đạp cho Bao Tinh Bạch một nhát lúc này cũng ngừng tay, ngậm miệng, nghiêm chỉnh như học sinh chào cờ.
Đường đường là cha của thái sư đương triều, cường giả Sử gia, danh tiếng và thế lực của Trương thị cũng không phải là để trưng cho vui...
Không thể làm phật ý lão.
Trên khán đài, vô luận là quan văn hay võ tướng, chưởng giáo hay tông chủ thì đều nghĩ như vậy. Thậm chí, không thiếu kẻ cho rằng ở đây ngoại trừ Bích Mặc tiên sinh và Võ Hoàng ra, ắt hẳn không ai dám không nể mặt Trương Hạo.
Nguyễn Đông Thanh nói:
“Xin kính cẩn nghe cao kiến của Trương lão thái sư.”
“Tiên sinh khách khí rồi. Theo ngu kiến của lão phu chi bằng mỗi bên lui lại một bước?”
Trương Hạo nói, nhìn về phía Bao Tinh Bạch:
“Không biết ý của Lễ bộ thế nào?”
“Có th... không đúng. Hạ quan chỉ là một phó thành chủ cỏn con, nào dám lạm quyền thay mặt Lễ Bộ thượng thư đại nhân lên tiếng nói chuyện?”
Bao Tinh Bạch vừa bị bỏ rơi, lúc này chỉ hận không thể chuồn khỏi đây càng sớm càng tốt, thành thử mém chút nữa là buột mồm đồng ý đề nghị của Trương Hạo. Cổ hắn lúc này rụt lại, nếu không phải hình thể Bao phó thành chủ quá mức phổng phao, cổ lại ngắn, chỉ e hiện tại đầu y đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606820/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.