Sau một chút “khúc mắc” dạo đầu đấy, tam doanh luận võ bắt đầu diễn ra như bình thường.
Vũ Văn Hiên phất tay, phái một người trong Du Long doanh lên đài. Kẻ này vóc người dong dỏng cao, tóc tết đuôi sam, da ngăm ngăm đen, có một vết sẹo chém ngang mặt. Gã múa cây thương quái lạ trong tay một cái, cười khẩy:
“Đao Ba Nguyễn Đăng Thành xin được các vị cao thủ hai doanh Ti Đằng, Ngoan Thạch chỉ giáo.”
Thẩm Tư Quân nhìn thấy tên này tự xưng tên, mặt lạnh xuống, ngó Vũ Văn Hiên một cái:
“Họ Vũ, tên này là tử tù, trên đầu có trọng tội giết mười ba mạng người. Ngươi dám thả hắn ra, còn nhận vào Du Long doanh?”
“Thì sao? Du Long doanh ta xưa nay không hỏi xuất thân, hữu giáo vô loài, nên mới tinh nhuệ thiện chiến, mạnh hơn đám các người.”
Vũ Văn Hiên xì một cái, gác chân lên bàn, ngó lơ y thị.
Thẩm Tư Quân dường như giận quá hóa cười, nhẹ giọng:
“Công phu phân và phạn lẫn lộn vào nhau này của Vũ tướng quân quả thực thiếp thân không học nổi.”
“Nhiều lời vô ích. Ngoan Thạch doanh các vị muốn phái ai ra ứng chiến thì mau nhanh nhanh lên, đừng có ở đây làm lãng phí thì giờ.”
Vũ Văn Hiên phẩy tay một cái.
Dưới Chẩm Đao Đài, Nguyễn Đăng Thành múa thương tít mù, cười hềnh hệch.
“Hai doanh xưa nay vẫn vô dụng thế này sao? Một tên biết đánh nhau cũng không có!”
“Chờ đã!”
“Chớ có vội ngông cuồng!”
Từ trên khán đài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606800/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.