Kinh biến xảy ra quá nhanh, khiến cho không ai kịp phản ứng. Duy chỉ có Quan Hạ Băng là từng đối đầu với người của Sát Thần Điện mới nhận ra được thứ ám khí Diêm Vương Lệnh đã biến mất gần mười năm ở Đại Việt này. Tiếc là lên tiếng cảnh báo thì đã chậm, chưởng kình của Lý Thanh Vân vừa đụng tới, Diêm Vương Lệnh đã nổ tung.
“Khốn kiếp!”
Kẻ mặc áo bào trên khán đài quát to một tiếng, tung mình đạp không đứng dậy. Y giơ tay ra trước, vồ một cái, tức thì Vũ Văn Hiên đã bị tóm cổ kéo tới trước mặt người nọ chẳng khác nào con gà mới đẻ bị bắt.
“Nói! Tên họ Đồng còn dám dùng bao nhiêu người trong Sát Thần Điện? Bản hoàng cho nhà ngươi ba giây.”
“Võ... võ hoàng điện hạ?”
Vũ Văn Hiên tuy chưa từng gặp Lý Huyền Thiên, thế nhưng người có tư cách xưng “bản hoàng” ở Đại Việt này thực chất chỉ có hai người. Người thứ nhất xưa nay không xuất hiện, cũng thường không lấy hoàng vị ra để xưng hô, thành thử...
Kẻ trước mặt chỉ có thể là Lý Huyền Thiên mà thôi.
Quan Hạ Băng nghiến răng, cố gắng bình ổn tâm trạng, nói:
“Điện hạ, bây giờ là lúc để tra khảo sao? Diêm Vương Thiếp sử dụng kỳ độc lợi hại nhất thiên hạ, lại thêm Dị Hỏa thiêu đốt. Cần phải lấy việc cứu người làm trọng.”
Cô nàng còn có một câu giấu trong lòng, đó là “cho dù không phải con của chính thê thì Lý Thanh Vân vẫn là con của ông”.
Lý Huyền Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606798/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.