Tạ Thiên Hoa thẫn thờ, bàn tay bất giác rời khỏi chuôi thanh kiếm đen, khung cảnh chung quanh lại trở về cái tàn tích của nước Sơn Trung ban nãy. Kiều A Bích vội vàng chạy đến, hỏi han:
“Tạ tỷ tỷ, không sao chứ? Mặt chị tái lắm...”
Cô nàng không đáp lời nàng tiểu thư nhà tri huyện, mà vội vàng đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Vô Danh, lên tiếng. Giọng Tạ Thiên Hoa nghe vừa van lơn, vừa khẩn khoản, nghe không giống như một câu hỏi mà giống một lời cầu xin hơn:
“Chuyện... chuyện ban nãy...”
Thiếu niên lắc đầu:
“Là sự thật, không phải ảo cảnh, cũng không phải chuyện ‘có thể’ hay ‘đáng lẽ’ sẽ xảy ra. Còn rốt cuộc tiểu thư nhìn thấy gì, có liên quan tới ai hay không, thứ cho tại hạ không cách nào giải đáp. Vô Danh được người ta mời đến, rốt cuộc đây là đâu, từng trải qua chuyện gì, đều không phải chuyện tại hạ có thể biết được.”
Lý Vô Danh nói đến đây, thân hình đã bắt đầu mờ dần. Gã nhìn Tạ Thiên Hoa, gật đầu một cái, đoạn biến mất, chỉ để lại quyển sách Truyền Kỳ Mạn Lục nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Tạ Thiên Hoa vừa muốn nhặt lại quyển sách, thì bỗng nhiên bên mạng sườn nhói lên một cái. Cô nàng chỉ thấy toàn thân bã ra, cả người vô lực bải hoải, muốn động một ngón tay cũng không nổi. Kiều A Bích từ đằng sau nhẹ nhàng bước đến, nhặt quyển Truyền Kỳ Mạn Lục rơi trên mặt đất lên.
“Kiều... cô...?”
“Xin lỗi. Kiều A Bích thực ra đã bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606770/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.