Bụi mù tản đi…
Để lộ ra Thẩm Tam Vạn đứng đó. Tuy trông lão ta khá là chật vật nhưng không có vẻ gì là bị thương. Lão yêu quái lạnh giọng:
“Xem ra Đào đặc sứ phúc lớn mạng lớn, vẫn chưa cưỡi hạc về trời.”
Ngưng trong chốc lát, lão lại nói tiếp:
“Ồ, hay bây giờ phải gọi ngài là Tạ thánh nữ nhỉ?”
Tạ Thiên Hoa thở dài một hơi, cũng tiến ra ánh sáng, đáp:
“Bản tiểu thư đã sớm không còn là Thánh nữ của tộc Thanh Tước, hẳn chuyện này Thẩm viên ngoại đã sớm biết.”
Nói đoạn, lại cười nhẹ một tiếng:
“Còn phúc lớn mạng lớn thì cũng không dám nhận. Dù sao cũng chỉ là cổ độc nho nhỏ mà thôi, chả lẽ còn có thể làm khó dễ Bích Mặc tiên sinh? Còn phải cảm ơn phúc của các hạ, cho ta cơ hội thực hành chỉ dạy của sư phụ. Sau nếu có dịp, tiểu nữ nhất định phải mời gia sư rời cổ viện đích thân đến tạ ơn ngài đây.”
Lời này nói ra, cả ba người còn lại mặt đều biến sắc. Cố Tiểu Ngũ còn đỡ, chủ yếu cậu chàng chỉ ngạc nhiên về thân phận thật của Tạ Thiên Hoa mà thôi. Dù gì, đối với một tu luyện giả cấp thấp như cậu, nghe đến danh của Lão Thụ cổ viện cũng như Bích Mặc tiên sinh cũng đã là giỏi rồi. Còn những thứ cao siêu như cổ độc, họ Cố cũng chỉ cần biết là rất kinh khủng thôi. Thế nhưng, đối với “người trong nghề” như nữ sát thủ cùng Thẩm Tam Vạn thì lại khác.
Cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606763/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.