Lâm Y Y mang món sườn sang, hơn nữa còn mấy món đã chuẩn bị xong trước, xem như đều bày lên bàn ăn.
Tuy rằng lúc nãy vừa làm món này vừa livestream trên mạng, nhưng cũng không mất đi hương vị thơm ngon tiêu chuẩn, vẫn là rất ngon miệng.
Hai đứa nhãi con đều không khách khí.
Mạnh Dục Nhiên thấy món sườn kia nhanh chóng bị tiêu diệt, ngẩng đầu lên nhìn em gái, lại bất động thanh sắc cúi đầu xuống nhìn con mèo ngu xuẩn dưới chân con bé, kêu, "San San".
Mạnh San San mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về phía anh trai ngồi ở đối diện.
"Không được cho con chó ngốc đó ăn."
Giọng thiếu niên lạnh lùng, cảnh cáo con bé.
Mạnh San San kinh ngạc: "Sao anh biết được?"
Lâm Y Y nghe thấy, cũng cúi đầu nhìn con mèo ham ăn đang quơ bốn chân ôm xương sườn gặm, nhanh chóng quyết định giơ tay giật lấy cục xương sườn từ trong miệng nó.
"San San, mèo không thể ăn thịt của người ăn nha."
Con bé còn nhỏ, nói đạo lý lớn chưa chắc nó đã hiểu, Lâm Y Y liền lựa lời nói chuyện dễ hiểu một chút: "Món thịt cho người ăn mà để cho động vật nhỏ ăn vào sẽ có độc, chó ngốc ăn xong sẽ sinh bệnh đó."
Cái tên hơi kỳ cục nhưng mỗi ngày cứ nghe chó ngốc, chó ngốc riết cô cũng gọi quen luôn.
Cô bé nhỏ tuy rằng cũng không hiểu rõ lắm nguyên nhân, nhưng vừa nghe nói bé mèo sẽ sinh bệnh, lập tức không dám cho nó ăn nữa.
Chó ngốc cũng nhìn ra này ở chỗ cô bé nhỏ này chắc không kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-me-bia-do-dan/725619/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.