"Diệp Mộng Y, là nàng sao?"
Sở Điệp nhìn hắn, bộ quân phục này vừa nhìn đã biết là của quan lớn nhưng câu hỏi của hắn liền khiến nàng có chút khó hiểu: "Ta với ngài có quen nhau ư?"
Cánh tay hắn vừa định đưa ra để ôm nàng nhưng lại bị đông cứng bởi câu nói đó. Nàng không quen hắn? Là vì lúc trước hắn quá nhẫn tâm nên bây giờ nàng mới như vậy sao?
Sở Điệp nhìn nam nhân trước mặt trong lòng có chút bối rối.
"Trông ta giống người quen của ngài lắm sao?"
"... Nàng tên gì?" Nàng với Diệp Mộng Y giống nhau hệt như hai giọt nước. Từ hình dáng đến khuôn mặt, từ ánh mắt cho đến giọng nói. Nhưng tại sao đó không phải là Diệp Mộng Y của hắn?
"Ta tên Sở Điệp. Quân doanh bị phá rồi, binh lính cũng bị thương không ít. Ngài có phiền không nếu ta giúp ngài trị thương cho mọi người?" Vẻ mặt đó thật khiến lòng nàng bận tâm. Đau lòng lắm sao?
"Trị thương cho họ trước." Cái tên của nàng rất hay, rất hợp với nàng.
Hắn tựa người vào cây, vết thương thương trên người không ngừng chảy máu. Hắn nhìn Sở Điệp chu đáo chăm sóc cho bọn họ thật khiến lòng hắn vơi đi vài phần nhung nhớ.
"Một quân doanh không thể nào có hơn trăm binh lính. Xem ra lần này đều nằm trong tính toán của vương gia." Cố Phong đi lại chỗ hắn thư thả nói. Vị vương gia này y gặp mặt được một lần nhưng ít nhiều cũng nghe nói đến tài năng xuất chúng của hắn. Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-cuu-vuong-phi/3017729/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.