"Lòng dạ nữ nhân ta không nắm rõ được."
"Đúng là lòng dạ nữ nhân khó hiểu, lúc có có, không không, lúc có không lẫn lộn nhưng mà con người ta ngay thẳng dễ hiểu. Ta nói không thì chắc chắn là không, nói có chắc chắn là có. Ngươi không nên đánh đồng ta với loại nữ nhân đó."
Hắn sớm rõ tính cách của nàng nhưng chẳng qua suy nghĩ của nàng quá khôn lường khó đoán. Nàng không nham hiểm nhưng không đồng nghĩa nàng không biết bày mưu nghĩ kế, nàng thông minh, hắn biết nhưng hắn chỉ là không đoán nổi những tính toán trong đầu nàng, hắn chẳng qua chỉ là đang đề phòng nàng để bảo toàn bản thân.
Diệp Thanh Thanh bên trong nhìn ra thấy bóng dáng hắn, khuôn miệng liền nở nụ cười. Nhưng nụ cười chưa tồn tại được bao lâu đã thấy thêm thân ảnh của Diệp Mộng Y bên cạnh. Nàng đến đây làm gì?
Nhìn thấy hai người họ đang đi vào trong, dù tức giận mấy thì nàng ta cũng kiềm chế bên trong nụ cười: “Đến rồi sao?”
“Hoàng hậu hỏi thừa rồi!” Nàng khẽ cong môi nhìn Diệp Thanh Thanh. Nàng không thấu hiểu lòng người nhưng lòng dạ đàn bà nàng nắm rõ trong tay.
“Muội sao lại nói vậy?” Khuôn miệng y vẫn giữ nguyên nụ cười. Nàng lấy đâu lá gan hổ mà dám nói chuyện như vậy với y?
Nàng khinh khỉnh: “Ta nói sai sao? Câu hỏi dư thừa như vậy... Hay là mắt hoàng hậu khiếm khuyết không nhìn được cần dùng tai để cảm nhận?”
“Muội...”
Hắn hờ hững nhìn y, lúc này mới lên tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-cuu-vuong-phi/3017711/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.