Mộ Dung Tiêu liền thôi gương mặt đùa giỡn, nghiêm túc nhìn đệ đệ mình: "Nàng không nhận ra ta có khi còn nhầm ta là đệ."
Đôi lông mày hắn nhăn lại, nàng ta không nhận ra bọn họ? Sao có thể không nhận ra? Lẽ nào tỷ muội nhà họ lại muốn tính toán với hắn chuyện gì? Chết tiệt, nữ nhân nham hiểm này.
"Ngày mai ta phụ mệnh hoàng thượng đến Mộ Quốc bàn hữu nghị. Đợi ta về sẽ tính tiếp chuyện này."
Sau hơn nửa năm trở về quá khứ, nàng dần quen với cuộc sống nơi đây, quen đến nỗi nàng còn nhầm tưởng bản thân từ lâu đã thuộc về thế giới này.
"Tiểu thư, trời về thu có chút lạnh, người nên mặc thêm áo." A Loan nhìn nàng cả người chỉ mặc mỗi một lớp áo liền chạy đi lấy thêm áo choàng bông cho nàng.
"Ừm, cảm ơn!" Nhận lấy tấm áo từ tay A Loan, choàng áo lên vai da thịt liền ấm hẳn. Mặc y phục của người xưa thật sự rất rườm rà và tốn thời gian nên nàng dường như rất ít khi mặc hết cả thảy, chỉ mặc một lớp áo trong cùng một chiếc áo ngoài cho dể nhìn. Nàng dù gì cũng không thể ra ngoài, ở trong Mai Viện cũng chỉ có mỗi nàng cùng A Loan nên không cần ăn mặc quá chỉnh chu.
"Vào mùa hoa quế rồi. Phải rồi, tiểu thư hai năm trước có ủ rượu hoa quế, giờ đào lên được chưa?"
Ủ rượu? Tiền thân của nàng thật sự có vài nét tương đồng với nàng, nàng cũng thích ủ rượu và pha trà hoa. Nghe nói người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-cuu-vuong-phi/3017667/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.