Trời hừng đông, nàng sớm đã ngủ dậy. Cuộc sống của người xưa khiến nàng chưa thích ứng kịp. A Loan từ sớm đã ra sân sau gánh nước tưới vườn rau. Vì quá nhàn rỗi nên nàng muốn giúp nàng một tay nhưng lại luôn bị nàng mở miệng từ chối.
"Tiểu thư mới khỏe lại, làm nhiều không tốt."
"Nhưng một mình ngươi sao có thể xoay sở hết mớ việc ở đây? Mai Viện dù không lớn nhưng dọn dẹp cũng tốn khá nhiều thời gian, mảnh vườn tuy không quá to nhưng tưới nước cũng sẽ mất sức, nấu ăn không quá phức tạp nhưng cũng cần sức lực. Ta đâu phải kiểu người chưa từng trải qua vất vả." Nàng khẽ cười xoa đầu nàng ta. Nàng biết A Loan cũng vì lo lắng cho nàng nên mới ôm khư khư hết mớ công việc này nhưng nàng cũng không phải loại ở không nhìn người khác làm quần quật sớm tối.
"A Loan, nhận củi." Tiếng nói phát ra bên ngoài cửa gỗ.
A Loan liền lên tiếng rồi đi lại mở cửa, nàng cũng vì hiếu kì mà theo sau. Nàng ở tưởng ở đây hoàn toàn không qua lại với người trong phủ.
"Nghe nói vương phi nhảy giếng tự tử... Cháu nhận nhiều củi một chút, đun nước nóng cho vương phi dùng cho ấm người."
"Lão Vương, cảm ơn ông!" A Loan nhìn lão đầy mừng rỡ. Lão Vương là người duy nhất trong phủ thật lòng yêu quý tiểu thư nhà nàng.
"Ngươi mang đống củi đó vào được không?" Nàng nhìn đống củi lớn rồi nhìn sang nàng ta hỏi.
Lão Vương nghe tiếng nàng liền đưa mắt nhìn theo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-cuu-vuong-phi/3017664/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.