Mùng ba Tháng giêng là ngày nam tử đã lập gia đình về nhà mẹ đẻ, tối qua lúc ngủ, nhị nương thấy vẻ mặt Lý Thanh thương tâm ngồi ở trước giường, nhìn rất phiền muộn. Vị vậy hảo thê chủ nhị nương vội vã đi tới an ủi "Thanh nhi ngươi làm sao? Có cái gì không vui, có thể nói cho ta biết không?" Lý Thanh làm khó dễ lắc đầu một cái, nhị nương thấy mấy ngày qua trong nhà cũng không có chuyện gì a, mình và Thanh nhi cảm tình cũng rất ổn định a, Thanh nhi đây là làm sao? "Là có chuyện khó khăn gì sao? Ta là thê chủ ngươi, Thanh nhi có chuyện gì không thể cùng ta nói đây?" Lý Thanh hổ thẹn nhìn nhị nương "Không, không phải, là ta sợ thê chủ khó chịu " "Nga? Chuyện gì? Thanh nhi không nói làm sao biết sẽ làm ta sẽ khó chịu chứ?" "Ta, ta nghĩ muốn ngày mai về nhà thăm cha, có thể không?" Nhìn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một của Lý Thanh, nhị nương đột nhiên nghĩ đến Lý Thanh bị người nhà bán cho Lưu gia, như vậy Lý Thanh đã cùng nhà hắn cắt đứt liên hệ, sau này Lý Thanh cũng không cùng nhà hắn có bất kỳ quan hệ gì, Bất quá nhị nương đối với người nhà của Lý Thanh cũng không có hảo cảm, trước tiên không nói tới người nhà Lý Thanh cam lòng để Lý Thanh đi làm tiểu thị cho người ta Lại nói Lý Thanh sau khi bị người ta đuổi về nhà, người nhà không chỉ không che chở trái lại không bao lâu liền đem Lý Thanh bán cho nhà nhị nương lấy năm lượng bạc. "Thanh nhi không oán sao?" Nhị nương nhìn chằm chằm Lý Thanh hỏi, "Không oán sao? Không oán là không thể, trong lòng Lý Thanh làm sao có khả năng không oán đây? Đầu tiên là bị chính mẹ ruột của mình bán cho người ta làm tiểu thị, sau khi bị đuổi về nhà lại bị mẹ ruột vì năm lượng bạc bán đứng mình, bất quá mình hẳn cũng cảm thấy vui mừng, nếu không mình thế nào lại gặp tốt một thê chủ tốt như vậy chứ?" Thấy Lý Thanh có chút mê man thì tâm nàng thương yêu không dứt, nhị nương đem Lý Thanh ôm vào trong ngực vô thanh an ủi, "Trong nhà đối với ta tốt nhất chính là cha, ta nhớ cha, " Lý Thanh âm thanh rất nhẹ, "Được, nếu Thanh nhi muốn trở về, như vậy ta cùng Thanh nhi đồng thời trở về " "Thật sự?" Lý Thanh kinh hỉ ngẩng đầu nhìn nhị nương, "Đương nhiên thật, ta chưa bao giờ lừa gạt Thanh nhi, " "Thê chủ thật tốt, thế nhưng ta không muốn mang Ngôn Nhi đi, " "Được, đều đáp ứng ngươi, " nhị nương biết nhất định là năm đó lúc ở nhà, nương Lý Thanh đối với Lý Thanh cùng Ngôn Nhi không tốt, Lý Thanh nhất định không muốn trong lòng Ngôn Nhi có ấn tượng xấu về bà ngoại, miễn cho Ngôn Nhi thất vọng, Ngày thứ hai; Bởi vì Trương Tiểu Thúy về nhà nên Nguyên nương trước tiên bồi Trương Tiểu Thúy về nhà, ngày mai lại bồi tiếp Trương Tiểu Hoa về nhà, điều này khiến Trương Tiểu Thúy rất vui vẻ, cảm giác mình rốt cục cũng có thể ép lên đầu Trương Tiểu Hoa, Vì vậy tối hôm qua ở trên giường, Trương Tiểu Thúy phá lệ dùng thân thể lấy lòng Nguyên nương, khiến Nguyên nương rất thoải mái. Trương Tiểu Thúy biết nhà nhị nương có một chiếc xe ngựa, Trương Tiểu Thúy muốn Nguyên nương mượn xe ngựa nhà nhị nương, như vậy mình về nhà sẽ cỡ nào phong quang a, Phải biết trong thôn chính mình, thôn trưởng cũng không có xe ngựa, nếu như mình đi xe ngựa về nhà, vậy người của toàn thôn còn không phải sẽ ước ao chết mình, Vì vậy Trương Tiểu Thúy nhõng nhẽo đòi Nguyên nương đi mượn xe ngựa nhà nhị nương. Nguyên nương vừa mới được Trương Tiểu Thúy phục vụ rất thoả mãn nên cũng không hề tức giận, chỉ là có chút không xác định nói: "Ngày mai sợ là không được, muội phu khả năng cũng sẽ về nhà, " "Hắn? Hừ, hắn là do các nhà các nhà mua, đã sớm cùng nhà mẹ đẻ không liên quan, sao có thể về nhà mẹ đẻ a, " Trương Tiểu Thúy có chút khinh thường nói, "Uh, cũng đúng, vậy cũng tốt, ngày mai ta đi hỏi một chút, " Nghe Nguyên nương đáp ứng, Trương Tiểu Thúy rất cao hứng, Ai biết sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Nguyên nương đi tới nhà nhị nương trở lại, nói cho Trương Tiểu Thúy biết là Lý Thanh cũng phải đi về nhà mẹ đẻ, xe ngựa không thể mượn, Điều này làm cho Trương Tiểu Thúy đang lòng tràn đầy vui mừng rất bất mãn, vì vậy liền một bụng oán khí hướng về nhà nhị nương đi đến, Lúc đó một nhà nhị nương đang muốn ăn cơm, người một nhà đều ở trong nhà bếp Trương Tiểu Thúy nổi giận đùng đùng đi tới nhà nhị nương, đã sớm đem lời nhị nương cảnh cáo quên đến không còn một mống, nhị nương đã cảnh cáo hắn không được tới nhà mình, thế nhưng Trương Tiểu Thúy đang bị tức giận lắp đầy đại não nơi nào sẽ nghĩ nhiều như thế. Nhìn thấy Lý Thanh trong nhà bếp, Trương Tiểu Thúy không khách trách cứ nhìn Lý Thanh nói: "Lý Thanh, ngươi phải biết thân phận của chính ngươi, ngày hôm nay là ngày về nhà mẹ đẻ, ngươi đã sớm cùng nhà mẹ đẻ không liên quan, ngươi về nhà mẹ đẻ cái gì, ngươi đã không có nhà mẹ đẻ, này ngươi nên biết, ngươi..." Lý Thanh nghe Trương Tiểu Thúy nói như vậy, sắc mặt chậm rãi trở nên trắng xám, "Câm miệng, " nhị nương không nhịn được quát to, Nhị nương căm tức Trương Tiểu Thúy: "Đây là nơi nào mà người như ngươi đến, Trương Tiểu Thúy ta đã từng đã cảnh cáo ngươi không được tới nhà ta, ngươi lẽ nào đã quên sao? Lại nói Thanh nhi như thế nào còn không cần ngươi tới nói, ngươi quản tốt chính mình là được, không có chuyện gì bớt lo chuyện người, lo mà để mắt tới Trương Tiểu Hoa, nếu không đến lúc đó ngươi khóc chết cũng vô dụng, " Nhị nương chút nào không nể mặt Trương Tiểu Thúy, đem vết sẹo to lớn nhất trong lòng Trương Tiểu Thúy mạnh mẽ vạch trần, Trương Tiểu Hoa vào cửa chính là cái gai trong lòng Trương Tiểu Thúy. Trương Tiểu Thúy bị nhị nương chọc cho tức giận cả người run, "Lưu nhị nương, ta là anh rể ngươi, ngươi lại dám cùng ta nói như vậy, ngươi có đem đại tỷ ngươi để vào trong mắt không?" Trương Tiểu Thúy không cam lòng nói. "Hừ, tỷ phu? Ngươi cũng xứng? Ngươi cũng không nhìn một chút chính ngươi đã làm ra chuyện gì, ta khuyên ngươi mau trở về đi, bằng không ta không ngại tự mình đuổi ngươi đi ra ngoài, đến lúc đó ta ngược lại muốn xem xem ai sẽ mất mặt, " "Đúng đấy, tỷ phu, nhị tỷ phu coi như là bán cho nhà chúng ta, thế nhưng dù sao cũng là người của nhà này, về nhà mẹ đẻ rất bình thường, đại tỷ phu ngươi quản quá rộng, " Tam nương cũng không ưa, lên tiếng nói, Chính xác là cái đại tỷ phu này thực sự càng ngày càng không biết điều, Tam nương đối với Trương Tiểu Thúy càng ngày càng bất mãn, "Hừ, các ngươi liên hợp lại bắt nạt ta, " Trương Tiểu Thúy dám la mắng nhị nương, thế nhưng không dám la mắng Tam nương, dù sao thân phận bây giờ của Tam nương không phải hắn có thể nói tới. Dù không cam lòng đến đâu, Trương Tiểu Thúy vẫn phải rời, Nhị nương nghe Lý Thanh nói nhà bọn họ từ lúc tết đến nay cũng chưa từng ăn thịt, cho nên lần này nhị nương đem thịt khô cắt hơn phân nửa cho Lý Thanh mang đi, Cho dù không thích người nhà Lý Thanh, thế nhưng chí ít cũng từng dưỡng dục hắn, coi như là vì cho Lý Thanh mặt mũi. Nhị nương còn mang theo một ít đường mình làm, điểm tâm các thứ, mua cho cha Lý Thanh mấy thước cải Nhìn thấy những lễ vật này, Lý Thanh cũng biết nhị nương muốn cho mình mặt mũi, trong lòng càng thêm cảm động. Lý Thanh lên xe ngựa liền đi, tiểu Ngôn Nhi vốn là có chút không cao hứng, cảm thấy cha cùng nương đi nhà bà ngoại gia cũng không mang theo hắn, thế nhưng trải qua nhị nương một phen khuyên nhủ, đứa nhỏ này đã nén tiếng khóc, bảo nhị nương cùng Lý Thanh sớm một chút. Nhà Lý Thanh cách nhà nhị nương rất xa, lúc trước Lý Thanh sở dĩ có thể gả cho nhị nương đương nhiên cũng trải qua người giới thiệu, nếu không thì việc nhị nương ở trên trấn bán đồ ăn phát đạt đã sớm bị người nhà Lý Thanh biết rồi, Nếu như người nhà Lý Thanh biết nhị nương tại trên trấn phát đạt thì việc đi tống tiền khẳng định là thiếu không được, may mà các nàng không biết, bằng không lại có chuyện phiền toái, Đến chạng vạng, nhị nương cùng Lý Thanh mới đến nhà Lý Thanh. "Thê chủ, phía trước, phía trước, " Lý Thanh chỉ vào một căn nhà cũ nát phía trước trên sườn núi kêu lên, không nghĩ đến căn nhà cũ nát kia chính là nhà Lý Thanh, cửa lớn cũng không có, cũng không sợ bị trộm, bất quá ngẫm lại cũng không cảm thấy kỳ quái, trong nhà nghèo như vậy, còn có cái gì tốt để người ta đến trộm. Đột nhiên, đối diện trước mặt chạy tới một nữ nhân lớn tuổi gầy yếu, trên mặt dơ bẩn,, nữ nhân này chạy trốn rất nhanh, không hề giống người đã có tuổi. Phía sau nữ nhân này còn có mấy tráng niên nữ nhân đuổi theo, trong miệng hô: "Bắt lấy nàng, bắt lấy nàng, " Nhị nương xuống xe ngựa rồi nhường đường, nàng cũng sẽ không quản những chuyện vô bổ như vậy. Lý Thanh nghe bên ngoài có chút loạn, không biết chuyện gì xảy ra liền vén màn che cửa sổ xe ngựa lên nhìn ra phía ngoài, Không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình, cái người bị đuổi rượt kia sao lại giống nương mình vậy? Lý Thanh bị dọa giật mình, nương lại làm ra chuyện gì đây? Nương mình cùng thê chủ trước đây có đồng dạng ham muốn là yêu bài bạc, đánh cược thua không có tiền mới đem đại ca gả cho một kẻ ngu si trong thôn, đem mình bán cho người khác làm tiểu thị, sau đó lại đem mình bán năm lượng bạc cho thê chủ làm phu lang, Lý Thanh đối với nương hắn có thể nói là một điểm ấn tượng tốt đều không có, lúc này nhìn thấy có nhiều người truy đuổi nương mình như vậy nghĩ đến chắc là lại đánh cược thua tiền đi, Lý Thanh không khỏi nghĩ thầm, Nương Lý Thanh là Lý Phát Tài chạy thật nhanh, Lý Phát Tài thích đánh cược, còn thường xuyên bị thua cho nên bị người truy đuổi cũng thành chuyện thường như cơm bữa, Người phía sau thấy Lý Phát Tài chạy nhanh, nhất thời có chút tức giận, không cam lòng hô: "Lý Phát Tài ngươi nếu như chạy nữa, chúng ta liền đem nhi tử ngươi bán vào kỹ viện, để nhi tử trả nợ cho ngươi." Nhưng Lý Phát Tài chỉ quay đầu lại nhìn một chút căn bản không ngừng lại, vẫn tiếp tục chạy nhanh. Những người kia thở hồng hộc dừng lại, không truy đuổi Lý Phát Tài nữa mà là xoay người hướng về nhà Lý Thanh đi tới,xung quanh nhà Lý Thanh vây quanh rất nhiều thôn dân, Những thôn dân kia đều dùng một loại ánh mắt rất xem thường nhìn Lý Phát Tài, lại dùng ánh mắt rất đồng tình nhìn người nhà Lý Thanh. Mấy tráng niên nữ nhân hướng vào trong nhà Lý Thanh đi, chỉ chốc lát từ trong nhà lôi ra một tiểu nam nhân thanh tú dáng dấp gầy gò, phía sau còn có một nam nhân trung niên gầy yếu. Người nam nhân trung niên vẫn lôi kéo quần áo thiếu niên kia, nếu không những người kia sẽ đem thiếu niên mang đi, Những người kia rất không kiên nhẫn đem nam nhân trung niên kia đẩy ngã ra đất, người nam nhân trung niên khóc lớn, cũng không quan tâm đến đau trên người, vội vã đứng lên muốn ngăn cản những người kia, Nhưng người nam nhân trung niên khí lực không lớn sao có thể ngăn lại những nữ nhân kia, liền mắt thấy thiếu niên kia sắp bị những nữ nhân kia mang đi, người trong thôn tuy rằng một mặt đồng tình thế nhưng cũng không có tiến lên, Đột nhiên từ trong đám người lao ra một nam tử, tướng mạo nam tử kia cũng coi như thanh tú, tuổi cũng không lớn, cùng nhị nương không khác nhau lắm về độ tuổi. Nhưng lại nhìn như đã trải qua tang thương, một mặt phong sương, nam tử kia đồng thời cùng trung niên nam nhân kia ngăn cản những nữ nhân kia, nhưng hai nam tử sao có thể ngăn cản đến cơ chứ? Lý Thanh rốt cục không nhịn được chạy về phía trước đi, sau đó đẩy ra những nữ nhân đang lôi kéo thiếu niên, muốn cứu vớt thiếu niên kia, Nữ nhân kia không kịp đề phòng, lại từ bên cạnh lao ra một cái nam nhân nên Lý Thanh thuận lợi đem thiếu niên kia từ trong tay nữ nhân cứu ra, Nữ nhân kia cảm giác mình thật mất mặt, lại bị một nam nhân đẩy ra, liền muốn tiến lên đánh Lý Thanh, nhưng vừa nhấc mắt nhìn thấy tướng mạo Lý Thanh xong thì nữ nhân kia một mặt dại ra nhìn Lý Thanh, Nàng thực sự xưa nay chưa từng thấy,nam tử xinh đẹp như Lý Thanh, liền nhất thời nhìn đến sững sờ, hơn nữa Lý Thanh được nhị nương dưỡng sắc mặt hồng hào, trên người mặc tơ lụa hồng sắc, càng làm cho Lý Thanh tăng thêm không ít màu sắc. Nhị nương thấy Lý Thanh đột nhiên lao ra lại nhìn đến những người kia là từ trong nhà Lý Thanh đi ra, nhị nương thì có chút khổ rồi nghĩ, những người kia sẽ không phải chính là người nhà Lý Thanh chứ? Cái nữ nhân vừa mới chạy nhanh như trâu bò kia lại chính là nương của Lý Thanh? Tuy rằng nhị nương không muốn thừa nhận, thế nhưng sự thực chính là như vậy, Nhị nương nhìn thấy Lý Thanh giống như bị điên lao ra ngăn cản nữ nhân kia, căn bản không kịp ngăn cản liền vội vã tiến lên theo Lý Thanh, chỉ sợ Lý Thanh phát sinh chuyện bất ngờ gì đó. Người khác nhị nương có thể mặc kệ, thế nhưng nhị nương sẽ không để cho Lý Thanh chịu oan ức, Nhị nương thấy nữ nhân kia một mặt mê đắm nhìn Lý Thanh thì cau mày tiến lên che ở trước mặt Lý Thanh, ngăn cản ánh mắt của nữ nhân kia. Trung niên nam nhân thấy có một người nam tử ăn mặc tốt đột nhiên lao ra trợ giúp nhà mình, vừa định nói cảm tạ, thế nhưng nhìn kỹ trong lòng hơi kinh, "Ngươi là Thanh nhi?" Người nam nhân trung niên rất kinh ngạc nhìn Lý Thanh, Thanh nhi của mình lúc nào thì có thể mặc quần áo tốt như vậy. Lý Thanh nhìn thấy người nam nhân trung niên nói chuyện với mình, vội vã đáp: "Cha, là ta, ta là Thanh nhi, " "Thanh nhi? Đúng là ngươi?" Nam nhân kia cùng nhị nương đều một mặt kinh ngạc nhìn Lý Thanh, nghĩ đến hắn chính là ca ca Lý Thanh đi, Lý Thanh nhìn thấy người thân tự nhiên có chút cao hứng kích động, "Là, là ta, cha, ca ca, " "A, Thanh nhi của ta a, ngươi tại sao trở về? Chẳng lẽ lại bị người ta hưu?" Cha Lý Thanh nghi hoặc khóc nói. Hắn cũng không phải không nghe qua cảnh ngộ của Lý Thanh, nửa năm trước hắn nghe người ta nói Lý Thanh trải qua ngày tháng rất nguy nan, thê chủ hiện tại của Lý Thanh là nhị nương không chỉ là một tên nghiện đánh cược, hơn nữa tính khí cũng không tốt, chính mình lúc đó rất đau lòng, bất kể nói thế nào cũng là con trai ruột của mình không phải sao? Nhưng mình là hữu tâm vô lực a, Hiện tại thấy Lý Thanh trở về, phải biết Lý Thanh có thể nói đã cùng cái nhà này không còn quan hệ, cho nên cha Lý Thanh là Trương Tú Tú liền đoán có phải là Lý Thanh lại bị hưu, Lý Thanh gả đi mấy năm nhưng một cái hài tử cũng không có a, Trương Tú Tú đã bị dọa cho sợ rồi, chỉ sợ Lý Thanh lại bị hưu về nhà, vậy thì nhi tử này của hắn quả thật không còn đường sống, Nhưng Trương Tú Tú cũng không suy nghĩ một chút, nếu như Lý Thanh thật sự bị hưu về nhà sao có thể mặc quần áo tốt như vậy a, "Ca ca, đúng là ngươi sao?" Đệ đệ Lý Thanh là Lý Hương cũng một mặt cao hứng nhìn Lý Thanh, mình vốn cũng bị bán vào kỹ viện, hiện tại nhìn thấy ca ca ăn mặc tốt như vậy trở về, Lý Hương vẫn còn có chút hi vọng, liền ngóng trông Lý Thanh có thể trợ giúp mình để mình không bị bán đi. Vì vậy Lý Hương trốn sau lưng Lý Thanh không ra, "Trước đừng nói những thứ này, cha chuyện này rốt cuộc là như thế nào a?" Lý Thanh một bên che chở Lý Hương, một bên lo lắng nhìn Trương Tú Tú, Nói đến đây Trương Tú Tú chính là một mặt tuyệt vọng, khóc nói: "Còn không phải cái người nương vô lương tâm kia của ngươi a, nàng lại đi đánh cuộc, thua tiền, nhân gia tới cửa đòi tiền, nhà chúng ta nào có tiền a, mẹ ngươi đã lấy hết rồi lại tự mình trốn đi, còn lại những nam tử nhu nhược chúng ta, thực sự là tức chết người, " Ca ca của Lý Thanh cũng một mặt tuyệt vọng, chính mình không phải là bị gả cho một kẻ ngu si sao? Còn hơn người đệ đệ Lý Thanh này, cũng bị bán a, còn bị bán hai lần, Hiện tại lại đến phiên Tam đệ đệ của mình, nương đúng là đối với muội muội mình có phần để ý, để muội muội chạy trốn trước. Bất quá muội muội của mình cũng bởi vì nương mình, mới chừng ấy tuổi là đã đi đánh cược rồi, tương lai có khả năng cũng sẽ như nương mình, thực sự là nghiệp chướng a, Lý Thanh nghe được quả nhiên nguyên nhân là nương mình, trước đây bán ca ca của mình, lại bán chính mình, hiện tại chẳng lẽ lại đến phiên đệ đệ mình sao? "Không được, không được, không thể bán đệ đệ mình, ca ca của mình đã thảm như vậy, mình cũng còn tốt gặp được thê chủ, nếu không cuộc sống của mình nhất định cũng không dễ chịu, nếu như đệ đệ bị bán vào kỹ viện, cả đời đệ đệ coi như xong, tuyệt đối không được, " Lý Thanh nghĩ thầm, Bên kia nhị nương ngăn cản những nữ nhân kia tới bắt đệ đệ Lý Thanh, những nữ nhân kia thấy nhị nương ngồi xe ngựa, mặc trên người tơ lụa cho nên nhận định nhị nương là người có tiền. Vì vậy đối với nhị nương cũng không dám không khách khí, "Vị đại tỷ này, ngươi cũng nhìn thấy rồi, xin ngươi cũng không nên làm khó chúng ta, là người nhà này thiếu nợ tiền của chúng ta, thiếu nợ thì trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, kính xin tạo thuận lợi, nhường một chút, " Nhị nương mắt lạnh nhìn những tên chó săn này bức lương vì xướng, trong lòng chán ghét, ngoài miệng cũng không có khách khí "Ta đương nhiên không muốn quản, thế nhưng phu lang nhà ta không ưa, muốn quản, ta làm thê chủ đương nhiên phải theo, " Những nữ nhân này lần đầu tiên nghe thấy một nữ nhân quá quang minh chính đại nói muốn theo phu lang mình, ý kia không phải là nói mình sợ phu lang sao? Lời nói như vậy bình thường sẽ tổn hại uy nghiêm của nữ tử, tại sao có thể có nữ tử quang minh chính đại nói ra như vậy đây? Nhưng xem biểu tình nhị nương không hề có một chút không vui, thật giống như không có ý thức đến điều mình nói có cỡ nào khiến người ta khó có thể tin, Người trong thôn cũng nghe được nhị nương nói Lý Thanh là phu lang mình không khỏi có chút ngạc nhiên, không phải nói Lý Thanh bị bán cho mộ nữ nhân nghiện đánh cược sao? Không phải nói nhà người kia rất nghèo sao? Làm sao nữ nhân này không giống đây? Nữ nhân này ngồi xe ngựa, mặc quần áo tơ lụa, thấy thế nào cũng là người giàu có a, Trong lòng Lý Thanh quyết định chủ ý, sau đó đi tới trước mặt nhị nương, một mặt khẩn cầu nhìn nhị nương, nhị nương biết Lý Thanh là muốn để cho mình hỗ trợ, Nhị nương đương nhiên không muốn chọc chuyện phiền toái như vậy, thế nhưng nếu là Lý Thanh thỉnh cầu, vậy thì đáp ứng đi. Nhị nương lãnh khốc hỏi những nữ nhân kia "Bao nhiêu tiền? Thiếu các ngươi bao nhiêu tiền?" Những nữ nhân kia thấy nhị nương hỏi như vậy, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào nữ nhân này muốn thế lão bà kia trả nợ, Liền nhanh chóng nói: "Hai mươi lượng bạc, " như là sợ mình nói chậm, nhị nương sẽ không trả vậy, "Hai mươi lượng bạc, cũng còn tốt, mình hôm nay sợ trong nhà Lý Thanh sẽ có tình huống đặc biệt, cho nên cầm theo ba mươi lượng bạc trên người để phòng thân, không nghĩ quả là dùng tới, bất quá vừa tới lại để nhị nương thấy chuyện như vậy, trong lòng nhị nương cũng có chút khó chịu, dù sao những bạc này cũng là mình khổ cực kiếm được a, " Tuy nói trong lòng không muốn, thế nhưng nhị nương vẫn sảng khoái cầm hai mươi lượng bạc vừa định đưa tới. Đột nhiên bên cạnh truyền tới một âm thanh thô ách kêu lên: "Nói bậy, rõ ràng là mười lăm, sao có thể là hai mươi a, " Nhị nương vừa nhìn dĩ nhiên là cái tiện nghi nương kia của Lý Thanh, nguyên lai nương tiện nghi của Lý Thanh nhìn thấy không có nguy hiểm, liền lặng lẽ chạy trở về, Đến nơi thì nhìn thấy có một nữ nhân có tiền, nữ nhân kia mặc tơ lụa xiêm y, ngồi xe ngựa, mình cả đời đều chưa từng ngồi xe ngựa a, còn nói đứa con thứ hai bị trả về của mình là phu lang nàng, hơn nữa còn đồng ý trợ giúp mình trả nợ, vừa ra tay chính là mấy chục lượng bạc a, Nếu nhi tử mình là phu lang nàng, vậy mình chẳng phải là bà bà nàng sao, mình có một con dâu có tiền, vậy sau này mình chẳng phải sẽ có tiền, nghĩ đến sau này mình có thể trở thành người có tiền, Lý Phát Tài rất cao hứng, Tiếp tục nghe những tên đòi nợ kia nói mình thiếu nợ hai mươi lượng bạc, rõ ràng mười lăm lượng, làm sao sẽ là hai mươi đây? Vậy mình chẳng phải chịu thiệt, Lý Phát Tài tự động đem tiền nhị nương thành tiền của chính mình, Vì vậy không nhịn được mở miệng nói, Nhị nương vừa nhìn thấy người này là nương Lý Thanh, trong lòng càng thêm xem thường Lý Phát Tài, đây là người nào a? Vừa nãy thời điểm nguy hiểm muốn bán nhi tử của mình, cái nữ nhân này chạy so với ai khác đều nhanh, hiện tại không sao rồi, lại quang minh chính đại trở về, người như vậy thực sự là không đáng làm mẹ, làm vợ. Những người đòi nợ thấy lão bà trở về, đầy mặt phẫn hận trừng mắt nàng, thế nhưng nếu nhị nương đáp ứng trả nợ vậy cũng không thể bắt nàng, Lý Phát Tài thấy những người kia phẫn hận nhìn mình, nhưng cũng không dám xông lên bắt mình, liền đắc ý cực kỳ. Âm thanh cũng lớn hơn "Nói a, ta thiếu nợ các ngươi rõ ràng là mười lăm lượng bạc, làm sao sẽ là hai mươi đây?" "Hừ, năm lượng bạc kia đương nhiên là tiền lời, có muốn hay không chúng ta tình cho ngươi, " những người kia giọng điệu không tốt đẹp gì, nhị nương thì các nàng không trêu chọc nổi, thế nhưng đối với lão bà này, các nàng một điểm cũng không có để ở trong lòng, "Cho, " nhị nương không để ý đến Lý Phát Tài trực tiếp đem tiền cho những người kia, những người kia cung kính lấy tiền, muốn đi, "Chờ một chút, đem giấy nợ giao ra, " nhị nương lên tiếng nói, "Ai, dạ, dạ " những người kia đem giấy nợ cho nhị nương rồi rời đi, Lý Phát Tài thấy nhị nương thật sự cho những người kia hai mươi lượng bạc liền đau lòng bất mãn nói: "Tức phụ a, ngươi làm sao có thể cho các nàng nhiều tiền như vậy đây, rõ ràng không có nhiều như vậy a, ngươi nếu như không biết tiêu tiền thì cho ta được rồi, ta làm sao cũng là bà bà của ngươi, ngươi cho ta đi, " gương mặt Lý Phát Tài khát vọng nhìn nhị nương, Nhị nương căm ghét nhìn Lý Phát Tài: "Hừ, ai là con dâu của ngươi, ta không phải là người nào của ngươi, ngươi cũng không phải người thế nào của ta, điểm ấy xin ngươi nhận rõ ràng, chúng ta không hề có một chút quan hệ." Nghe nhị nương không nhận nàng, Lý Phát Tài cuống lên, nếu như nhị nương không nhận nàng, vậy nàng (LPT) làm sao đòi tiền nàng (NN) đây? Vì vậy Lý Phát Tài không biết xấu hổ nói: "Ai, không đúng a, Lý Thanh là nhi tử của ta, ngươi nếu là thê chủ của nhi tử ta, tự nhiên là tức phụ của ta a, ngươi đây cũng không thể không thừa nhận a, " "Hừ, Lý Thanh là nhi tử ngươi? Ngươi không phải đã bán hắn rồi sao? Hắn như thế nào vẫn là ngươi nhi tử? Ngươi đừng khiến cười chết người, ta lặp lại lần nữa, ta cùng ngươi không hề có một chút quan hệ, ngươi đừng thân thích, "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]