Khi mở mắt ra một lần nữa, thứ Vân Hưởng nhìn thấy là trần nhà màu xám bạc. Đôi mắt y vì khóc mà sưng đỏ lên, cử động một chút cả cơ thể đã truyền đến cơn đau nhức khiến y rã rời.
Cố gắng nhìn xung quanh, y nhận ra bản thân vẫn trong phạm vi tầng hầm vì căn phòng này ngoại trừ sạch sẽ, sáng sủa hơn với nhiều thêm một chiếc giường ra thì không quá khác biệt với căn phòng trước đó y đã ở.
Nhìn xuống Vân Hưởng không khỏi sững người, ngoài dự đoán, vết thương của y đã được băng bó lại một cách tỉ mỉ, thậm chí ngay cả quần áo cũng được thay mới. Tuy chỉ đơn giản là một chiếc áo phông cùng quần đùi nhưng với tình huống hiện tại y như vậy đã tốt chán.
Vân Hưởng thừa nhận bản thân là người rất dễ sống, y đơn giản chỉ cần có cơm ăn ba bữa, quần áo thay đổi mỗi ngày là được. Dù sao với thân phận đại thiếu gia Vân Gia trước kia y ít nhiều cũng bị người dòm ngó còn từng chịu qua không ít khổ, dần dần Vân Hưởng đối với việc y sống ở đâu hay thế nào cũng lười nghĩ dù sao chỉ cần còn thở là được.
Trừ việc phải nhìn thấy bản mặt của Tô Tử Linh trong thời gian dài ra thì y không ngại điều gì cả.
Nằm một lúc lại như cảm thấy có điều gì không đúng Vân Hưởng nhanh tay hất tấm chăn che chắn trên người ra. Khẽ cử động chân, tiếng "leng keng" của sắt thép va chạm với nhau vang lên êm tai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-hoc-cach-tro-thanh-ca-ca-tot/2984202/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.