Chương trước
Chương sau
“Ngươi ngươi biết nói tiếng người?!” Ngón tay run rẩy chỉ vào con gấu màu rám nắng bự siêu cấp trước mặt.
Nói gì vậy!
Minh Phong tiến lên, không chút biến sắc giẫm lên người Phong Hổ đang định bò dậy mà bước qua, để lại trên lưng y một dấu chân thực rõ ràng.
Văn Trạm trợn to mắt nhìn Phong Hổ một lần nữa nằm úp sấp xuống, trong lòng loáng thoáng biết vì sao nằm dưới thống khổ như vậy nhưng Minh Phong vẫn không phản kháng.
“Người ta dùng chính là tâm linh truyền âm.” Bội La trở mình xem thường, vài năm không gặp, Phong Hổ người này càng lúc lại càng ngu ngốc hơn.
“Xin chào.” Minh Phong hữu hảo chào hỏi: “Chúng ta muốn băng qua lãnh địa của các ngươi, muốn về nhà chúng ta nhất định phải đi theo con đường này.”
“Các ngươi là?”
“Nhân tộc.”
Đại gia hỏa ngồi suy nghĩ một chốc: “Nga, ta nhớ ra rồi. Ta nhớ mình đã nghe qua cái tên này, là từ loan tộc, vài năm nay chúng nó đột nhiên ăn ngon hơn hẳn, hình như là được nhân tộc các ngươi đưa tới, đúng không?”
“Không.” Minh Phong quả quyết phủ nhận: “Sự thực là chúng nó phái tộc nhân rất lợi hại bắt đi đứa con của ta.” Cậu chỉ chỉ Bội La: “Sau khi bắt nó về loan tộc thì bắt đầu vơ vét tàn sản của chúng ta. Chúng ta không có biện pháp nên đành phải cấp vật phẩm cho chúng nó hàng năm, để cam đoan đứa con được an toàn, thẳng đến gần nhất ta mới có năng lực mang đứa nhỏ trở về nhà.”
“Cái gì?!” Đại gia hỏa giận tím mặt, đối với tinh cầu này thì ấu tể là cực kỳ trọng yếu, hành động này của loan tộc rất đê tiện, đã vượt qua điểm mấu chốt. Đối với hùng tộc mà nói, loan tộc cưỡng ép cướp đoạt thì chúng nó không cảm thấy gì cả, nhưng nếu dùng ấu tể uy hiếp thì chủng tộc thật thà chất phát này hoàn toàn không thể tiếp nhận.
“Ta đã nói chúng nó không phải thứ tốt.” Hùng chưởng thật lớn vỗ mạnh xuống đất, bốn người cảm giác mặt đất rung lên vài cái.
“Các ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định không để chúng nó tổn thương các ngươi.”
Đại hùng lưu loát nói.
“Cám ơn, đùng rồi, kỳ thực có rất nhiều thứ các ngươi có thể tự mình làm.” Minh Phong đi tới bên cạnh đại gia hỏa, tiểu gia hỏa lập tức bò tới, lấy lòng mà cọ cọ cậu.
Ánh mắt đại hùng lóe sáng, ánh mắt mở to tràn ngập khát vọng nhìn chằm chằm Minh Phong.
“Thật tốt quá, từ lúc có mỹ thực thì đám loan tộc này bắt đầu diễu võ dương oai. Chúng nó thực sự rất đáng giận.” Nó tức giận bất bình nói.
“Thịt này nướng chín ăn ngon hơn, ta nghĩ hẳn các ngươi đã biết, nhưng nếu thêm gia vị đặc chế của nhân tộc chúng ta thì càng ngon hơn nữa! Đương nhiên, loại gia vị này là nhân tộc chúng ta tự chế tác, vì thế không thể cho không, các ngươi chỉ cần dùng một ít thực vật đặc biệt ở đây đổi là được.”
Văn Trạm trợn mắt há hốc mồm nhìn Minh Phong bắt đầu dụ dỗ gấu bự, người ta vừa mới nhiệt tình cho bọn họ qua đường a!
“Không có việc gì, Minh Phong sẽ có chừng mực. Đây là cơ hội tốt để triển khai giao dịch.” Phong Hổ đứng bên cạnh Văn Trạm, nhẹ giọng giải thích.
“Cái gì vậy, có quý hiếm lắm không?” Móng vuốt cong cong gãi gãi đầu.
“Không, những thứ đó các ngươi có rất nhiều. Hơn nữa chúng ta sẽ không chiếm tiện nghi của các ngươi. Bất quá có thể các ngươi phải tự mình tới lãnh địa của chúng ta để trao đổi. Lãnh địa hai chúng ta quá xa, nhân tộc hiện giờ vẫn chưa có đủ thực lực mang theo nhiều đồ đạc như vậy xuyên qua rất nhiều chủng tộc để tới đây.”
“Không sao, chúng ta tự mình tới lấy.” Đại hùng lập tức vỗ ngực cam đoan.
“Minh Phong thực sự rất lợi hại a.”
Văn Trạm nhìn Minh Phong cùng đại gia hỏa cao hơn bốn thước chậm rãi trò chuyện.
“Ngươi cũng không kém a. Tiểu gia hỏa kia vẫn thích bám dính lấy ngươi, so với Minh Phong còn bám chặt hơn. Chính là, hai các ngươi lợi hại ở hai lĩnh vực bất đồng mà thôi.” Bội La nhìn Minh Phong nói.
Văn Trạm tựa như dòng nước trong lành, từ trong tới ngoài đều lộ ra khí chất tao nhã. Đó là một loại khí chất làm người ta không thể kháng cự, người được hắn che chở sẽ có cảm giác được cưng chiều.
“Cám ơn.” Văn Trạm cúi đầu nhìn Bội La, hắn cũng không còn tự ti nữa. Hắn cùng Minh Phong không phải một loại người, bọn họ có ưu thế của riêng mình, hắn không nên vì ưu điểm của Minh Phong mà hạ thấp chính bản thân mình. Thủy kì thực chính là thứ nhu thuận nhất trên thế giới.
Được sự đồng ý của đại địa chi hùng, bọn họ dành ra vài ngày dạy bọn họ cách nướng thịt cùng làm canh. Hơn nữa còn lưu lại một phần muối cùng gia vị làm thù lao qua đường để tiếp tục đi tiếp. Đại địa chi hùng đều có tiểu lãnh địa của riêng mình, đương nhiên, tiểu là chỉ so với lãnh địa của chúng nó thôi, chứ xét theo thực tế, đại địa chi hùng rất thưa thớt, một đường đi hơn mười ngày, bốn người đều không gặp được gia đình hùng tộc.
“Đêm nay chúng ta dựng trại ở nơi này đi.” Đi tới bên một hồ nước lớn, xem thời gian cũng đã gần giữa trưa, bốn người quyết định hạ trại ở đây.
“Minh Phong, bên kia chính là hoa sen, là hoa sen a!” Bội La nhảy nhót nhìn hoa sen nở rộ trong hồ, đóa hoa hồng phấn nhẹ nhàng hé nở, giỏ thổi lướt qua, đóa hoa xinh đẹp sẽ cùng nhảy múa với chúng, xinh đẹp cực kỳ.
“Ân, bên dưới khẳng định có củ sen.”
Sự thực chứng minh, có đôi khi Minh Phong quả thực là một tên sát phong cảnh, nhìn đóa sen xinh đẹp như vậy mà chỉ có thể nghĩ tới củ sen.
“Còn nữa, cánh hoa sen cũng có thể dùng để nấu ăn, hương vị cũng không tệ. A, ngoài củ sen có thể lấy thêm hạt sen nữa.” Bội La cá mè một lứa với Minh Phong cũng cao hứng hô to.
“Các ngươi ở đây chờ một chốc, ta đi hái một chút trở về.” Nói xong, Minh Phong liền thi triển khinh công, nhẹ nhàng đáp lên một phiến lá sen, sau đó duỗi tay ngắt một đài sen rồi nhẹ nhàng nhảy tới một phiến lá khác. Từ xa xa nhìn tới Minh Phong hệt như thần tiên bay vút trên mặt hồ, vừa tiêu sái lại phiêu dật.
Một lát sau, Minh Phong cơ bản đã càn quét hết đài sen trên mặt hồ thì thoải mái nhảy trở về. Phong Hổ xông tới hôn hai ngụm: “Minh Phong, ngươi thực sự rất suất!”
Minh Phong mở túi không gian, một đống đài sen rơi lộp bộp xuống đất. Bội La hưng phấn cầm một đài sen to như hai bàn tay của người trưởng thành, xé lớp vỏ ngoài moi ra hạt sen non nớt bên trong. Hạt sen còn rất non, ngay cả tim cũng không có, trực tiếp bỏ vào miệng ăn là được, giòn giòn, thanh thanh lan tỏa trong miệng.
Bội La ăn tới phát nghiện kéo Văn Trạm ngồi xuống cạnh đống đài sen, ăn không ngừng.
Tạm thời không biết dưới hồ có nguy hiểm gì không, vì thế không moi củ sen. Minh Phong lấy ra cần câu tự chế cùng mồi câu, bắt đầu câu cá. Phong Hổ banh chân ra để Minh Phong ngồi phía trước, tay cầm một cái đài sen, xé ra, ngươi một hạt ta một hạt ăn tới quên cả trời đất.
chỉ chốc lát sau, một con cá lớn bị câu lên. Bội La thèm nhỏ dãi sáp tới: “Cá này thật lớn a, nên làm món gì ngon?”
“Các ngươi thoạt nhìn thực nhàn hạ a.” Một âm thanh giống như từng quen biết vang lên, bốn người đều nhảy dựng. Bởi vì âm thanh này không hề che dấu địch ý cùng sát ý, còn nữa, bọn họ căn bản không biết đối phương tiếp cận mình từ khi nào.
“Là ngươi.” Minh Phong kinh ngạc nhìn đối phương, chính là loan tộc lần đầu tiên bọn họ gặp.
“Đúng vậy, không ngờ các ngươi cư nhiên dám tới nơi này, còn tự tiện mang đi ấu tể của các ngươi.” Nó nhàn nhã bước tới, ánh mắt tràn đầy khinh miệt, căn bản không để bốn người vào mắt.
“Từ từ, chúng ta mỗi lần đều cho các ngươi mang đồ ăn đi. Lần này chỉ mang đứa con của mình về thôi, có gì sai?”
Phong Hổ vội vàng mở miệng, ý đồ kéo dài thời gian. Y âm thầm kêu khổ trong lòng, ngay lúc nãy, con nghê vừa nói có việc rời đi một chút thì loan tộc này lập tức xuất hiện.
“Không sao, các ngươi có thể cùng đứa nhỏ ở cùng một chỗ.”
“Không!” Minh Phong dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Bội La, nhưng vẫn không kịp—— Văn Trạm cảm thấy lồng ngực mình đau đớn, sau đó hắn cúi đầu, đập vào mắt Bội La ngồi trước người mình, trên bộ ngực nhỏ, ngay vị trí trái tim chỉ còn là một lỗ máu. Mà hắn có thể cảm giác công kích vừa rồi đánh lên ngực mình cũng đã xuyên qua một lỗ. Chính là hắn không còn để ý những điều đó nữa, trước mắt hắn chỉ còn mình Bội La, đôi mắt to lóng lánh đang vô lực chậm rãi khép lại.
Hắn muốn gọi, muốn gọi Bội La đừng nhắm mắt, chính là có thứ gì đó một mực chảy ra từ miệng hắn, làm hắn không có biện pháp nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bội La chậm rãi nhắm mắt lại, hô hấp cũng dần dần yếu đi. Trái tim đau nhức, Văn Trạm cũng mất đi ý thức.

“Minh Phong——”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Minh Phong quay đầu lại, là Bội La.
Hiện giờ Bội La đã ra dáng người trưởng thành, bộ dáng khá tương tự Minh Phong, so với đứa con chính quy Minh Phong còn muốn giống hơn. Bất đồng với vẻ lạnh nhạt của Minh Phong, trên gương mặt Bội La luôn lộ ra nụ cười sang sảng.
“Sao chỉ bế quan một năm thôi? Ta nghĩ ngươi sẽ bế quan lâu hơn một chút.” Minh Phong nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì ta rất nhớ Trạm.” Bội La cợt nhả nói. Bất quá Minh Phong biết trong lòng Bội La có bao nhiêu nghiêm túc.
Từ chối cho ý kiến gật gật đầu, Minh Phong đi về phía phòng ở của Văn Trạm, Bội La nhanh chân bước theo sau.
“Hắn gần nhất thế nào?”
“Không tồi, ngươi hiện giờ đã hoàn thành lần bế quan đầu tiên, kế tiếp tính toán làm thế nào?”
“Này a, còn đang suy nghĩ.” Vẫn là giọng điệu không đứng đắn.
Minh Phong đột nhiên dừng lại: “Ta không đi quấy rầy các ngươi. Này cho ngươi, nhớ tiêm cho hắn.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Bội La đứng đó nhìn Minh Phong, qua một lúc sau mới xoay người đi về phía phòng ở của Văn Trạm.
Lúc tới nơi, Bội La trực tiếp đẩy cửa tiến vào, Văn Trạm đang an tường nằm ở nơi đó.
“Trạm, ta đã trở về nga. Ngươi có vui không? Hôm nay ta chính thức hoàn thành lần bế quan đầu tiên, đã là người lớn rồi.” Bội La lấy thứ Minh Phong giao cho mình ra, là một cây kim tiêm. Bội La thuần thục tiêm dịch dinh dưỡng vào cơ thể Văn Trạm.
Mười lăm năm trước, trái tim Bội La bị xuyên thủng, Văn Trạm cũng bị trọng thương hôn mê. Thực lực của loan tộc kia quả nhiên bọn họ không thể chống lại, may mắn có một hùng tộc đúng lúc đi ngang qua, tuy thực lực không mạnh như loan tộc kia, nhưng dù sao cũng đang trên lạnh địa của hùng tộc, ít nhiều nó cũng có chút bận tâm. Minh Phong thừa dịp này thu cả hai người vào túi không gian, nơi đó không gian đứng im, có thể cam đoan sinh mệnh hai người sẽ không chấm dứt.
Sau đó, con nghê trở lại. Sau khi biết rõ sự tình thì nó phẫn nộ đùng đùng, trực tiếp xé toạc loan tộc kia. Sau đó còn quay lại nháo lãnh địa loan tộc một phen, đám thực lực cao trong loan tộc đều bị diệt sạch.
Minh Phong không ngăn cản, trên tinh cầu này, căn cứ cùng con nghê giống như sự gian lận trong trò chơi, mỗi khi có khó khăn có thể sử dụng để xoay chuyển tình thế. Chính là dù thế nào thì đây cũng là một thế giới chân thật, một thế giới tàn khốc nguy hiểm, cậu hiểu rõ cuộc sống này nên công bình, nhưng bằng hữu, thân nhân cùng bầu bạn của cậu cũng rất chân thực, chẳng lẽ để cậu vì thứ gọi là công bình mà trơ mắt nhìn những người thân yêu của mình chết thảm?
Nếu không phải con nghê nói nó có biện pháp cứu Bội La, cậu sẽ để toàn bộ loan tộc chôn cùng Bội La, hiện giờ Bội La không chết, như vậy đám loan tộc kia cũng có thể giữ lại, bất quá đám cao thủ này coi như bồi thường.
Về phần Văn Trạm, hắn cũng bị trọng thương, bất quá vì độ cao khác nhau nên năng lượng sau khi xuyên thủng trái tim Bội La vẫn tiếp tục xuyên qua lồng ngực hắn, nhưng không tạo thành thương tổn trí mạng. Bất quá, cho dù sau đó Minh Phong dùng hệ thống của căn cứ chữa trị cơ thể hắn hoàn toàn nhưng Văn Trạm vẫn không tỉnh lại. Minh Phong vẫn nhớ rõ, biểu tình tuyệt vọng như thế giới này đang sụp đổ của Văn Trạm khi nhìn thấy trái tim Bội La bị xuyên thủng, đó là một loại tuyệt vọng chân chính. Vì thế, hiện giờ có thể là do chính bản thân Văn Trạm không muốn tỉnh lại—— hắn nghĩ rằng Bội La đã chết!
Chuyện sau đó thì rất đơn giản, sau khi con nghê đại náo loan tộc, tất cả các chủng tộc trên tinh cầu này đều biết có một vị đại nhân vật bọn họ tuyệt đối không thể chọc vào, hơn nữa vị này còn đứng bên nhân tộc, loan tộc trải qua lần này đã mất đi tất cả cao thủ, tuy dựa vào số lượng vẫn còn được xếp trong hàng năm chủng tộc lớn nhất trên tinh cầu, chính là ai cũng biết thực lực của chúng nó kì thật đã yếu đi rất nhiều.
Người có thể lập tức giết chết tất cả cao thủ của loan tộc, người có đầu óc đều biết bản thân không thể trêu vào, vì thế trong khoảng thời gian ngắn, nhân loại trên tinh cầu này đã trở thành con nhím không thể đụng vào.
Đơn giản, chuyện này trong nhân tộc chỉ có Minh Phong cùng Phong Hổ biết, bọn họ cũng không nói cho tộc nhân biết mà chôn sâu chuyện này vào bụng. Sau này nhân tộc không nên tự đại, phải vùi đầu phát triển mới là đạo lý.
Cứ như vậy qua mười mấy năm, Bội La dần dần trưởng thành, đứa nhỏ nhân tộc dần dần đông đúc.
Đủ loại phương tiện, công cụ được khai phá, giao dịch với các chủng tộc khác cũng dần dần mở rộng, bình tĩnh xem xét, nhân tộc quả thực là một chủng tộc dễ sinh hảo cảm. Bọn họ thiện lương, nhiệt tình, lúc giao dịch cũng đặt ra giá cả rất hợp lý, không cố ý nâng giá, hơn nữa những thứ bọn họ sản xuất ra luôn làm người ta kinh hỉ, vì thế nhân tộc những năm gần đây trên tinh cầu này đã phát triển rất mạnh, tuy vẫn không thể tính là chủng tộc cường đại, nhưng luôn duy trì quan hệ hữu hảo với rất nhiều chủng tộc nhỏ lớn.
Cho dù vậy, nhân tộc vẫn rất sáng suốt. Trên tinh cầu này, thực lực là lớn nhất, không có thực lực sẽ không có quyền lên tiếng, sau khi trải qua chuyện loan tộc, tất cả tộc nhân đều cảm thấy chấn động, mặc dù bận rộn sinh sản, giao dịch, nhưng bọn họ cũng không quên đề cao thực lực của mình.
Tóm lại, nhân tộc hiện giờ chính là đang hướng tới một tương lai tốt đẹp.

Hoàn chương 64.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.