Chương trước
Chương sau
Cơ thể Văn Trạm ước chừng tu dưỡng hai ngày mới hoàn toàn khỏi hẳn, trong khoảng thời gian này, vì tránh để hắn xấu hổ nên bọn Minh Phong vẫn không xuất hiện trước mặt hắn. Thẳng đến khi Văn Trạm hoàn toàn khỏi hẳn, bốn người mới tụ lại trong lều vải của Minh Phong thương lượng hành trình kế tiếp.
“Kế tiếp, chúng ta có hai lựa chọn, một là thông qua đại địa chi hùng tới lãnh địa của thạch nhân, xuyên qua lãnh địa thạch nhân chính là cổ thụ tộc; thứ hai là thông qua vượn tộc tới lôi ưng tộc, xuyên qua lôi ưng tộc cũng sẽ tới cổ thụ tộc, tiếp đó chúng ta có thể về đến nhà.” Minh Phong vẽ một bản đồ đơn giản trên mặt đất giải thích cho Văn Trạm, trên cơ bản, người không nắm rõ tình huống nhất chính là hắn.
“Vậy ngươi đề nghị thế nào?” Văn Trạm cẩn thận xem xét hình vẽ của Minh Phong, ngẩng đầu hỏi.
“Chọn cái thứ nhất! Hùng tộc cùng thạch nhân đều là các chủng tộc thực hàm hậu, ngay thẳng, tuy lúc chúng nó sinh khí sẽ trở nên rất cuồng bạo, nhưng tình huống này rất ít gặp, tính tình của chúng nó tốt lắm. Vượn tộc thì bất đồng, chúng nó linh hoạt, thông minh, lại rất hiếu kì, tuy không tàn bạo nhưng sẽ làm hành trình của chúng ta tăng thêm rất nhiều biến cố. Lôi ưng tộc thì rất cao ngạo, tuy không giống loan tộc nhưng tính tình của chúng nó không ốt lắm, lại cực kì bao che khuyết điểm, vạn nhất lỡ chọc phải một con trong số chúng nó, chúng ta đại khái sẽ khó sống sót trở về. Ngươi cũng biết đó, bốn người chúng ta hết một nửa thực biết chọc ghẹo phiền toái.” Câu nói cuối cùng có ý tứ chỉ điểm rất rõ.
Phong Hổ cùng Bội La cùng nhảy dựng lên: “Chúng ta mới không phải thực biết chọc ghẹo phiền toái!”
Minh Phong nheo mắt, nhìn chằm chằm bọn họ: “Ta có nói là hai người các ngươi sao?” Ngữ khí bình thản làm người ta bực bội, Phong Hổ lập tức kéo Minh Phong qua, hung hăng hôn một chút để trừng phạt, chẳng chút cố kị một lớn một nhỏ ở bên cạnh. Nụ hôn nóng bỏng làm Văn Trạm nhìn mà mặt đỏ rực, xấu hổ dời tầm mắt, nhưng lỗ tai vẫn không tránh khỏi âm thanh thân thiết của bọn họ vọng tới.
Phong Hổ thở dốc buông ta Minh Phong đồng dạng cũng đang thở hổn hển, cánh tay tráng kiện của y ôm lấy thắt lưng Minh Phong, cái miệng vẫn lưu luyến mổ mổ mấy ngụm lên cánh môi sưng đỏ của Minh Phong, thỉnh thoảng lại liếm một chút, gặm một chút.
Với tính cách của Minh Phong đương nhiên sẽ không lộ ra bộ dáng ngượng ngùng làm tăng lạc thú cho Phong Hổ, nhân lúc y còn đang say mê thì thoát ra khỏi vòng tay y, sau đó một cước đá văng Phong Hổ—— đương nhiên này cần có Phong Hổ phối hợp, y thực khóa trương theo lực đá của Minh Phong ngã nhào xuống——Văn Trạm ở bên kia nhìn tới trợn mắt há hốc mồm.
Minh Phong một cước giẫm lên háng bộ Phong Hổ, bàn chân trần trụi cách một lớp vải dệt tiếp xúc gắng gượng của y, xoa nhẹ vài cái, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn ta đuổi ngươi ra ngoài lều ngủ sao?”
Phong Hổ phản ứng nhanh cực kỳ, y nhanh chóng bật dậy, xách Văn Trạm còn đang dại ra cùng Bội La đang hứng thú xem náo nhiệt quăng ra khỏi lều, sau đó ngao một tiếng nhảy bổ về phía Minh Phong.
Văn Trạm sau khi bị đưa ra ngoài vẫn còn chìm trong cực độ khiếp sợ, hắn không ngờ hai nhân vật cực kỳ lợi hại lại có đức hạnh như vậy, nhất là biểu hiện của Phong Hổ, thực làm người ta—— vô ngữ! Sau đó, bởi vì Phong Hổ quá nôn nóng không kịp lập kết giới nên âm thanh của bọn họ truyền ra ngoài lều làm một lớn một nhỏ nghe không sót thứ gì.
“Ngươi buông ra cho ta.” Tiếng Minh Phong quát to.
“Không!” Phong Hổ dứt khoát cự tuyệt, sau đó là một trận âm thanh liếm mút, tuy thực nhỏ nhưng Văn Trạm vẫn nghe thấy được.
Oanh một tiếng, gương mặt hắn đỏ tới mức sắp bốc khói. Giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Bội La, bước nhanh về lều mình——
“Ngươi—— a——”
“Ân, Minh Phong, nơi này của ngươi thật chặt a, rõ ràng đã làm nhiều như vậy, còn sinh cả đứa nhỏ, vì sao vẫn chặt như vậy? Thật thoải mái, ngô——”
“Ưm—— tên hỗn đản này—— nhanh lên——”
“Như vầy sao?”
“A a a—— ân——”
Ba bước chỉ cần bước hai bước đã chạy về lều, Văn Trạm lập tức lập kết giới. Hoàn toàn ngăn cách âm thanh ở bên ngoài, đến lúc này hắn mới kiệt sức mà ngồi sụp xuống, chuyện vừa nãy đối với hắn quả thực quá kích thích, quá khó tiếp thụ.
“Trạm, ngươi không sao chứ?” Thấy trán Trạm toát đầy mồ hôi, Bội La quan tâm hỏi, trong lòng cũng có chút khiếp sợ với bản lĩnh động dục của Phong Hổ, bất quá vừa rồi xem diễn thật vui vẻ, nếu không phải Trạm xấu hổ tới mức sắp bùng nổ thì nó thực sự muốn xem nữa a.
“A? Nga, ta không sao, không có việc gì!” Văn Trạm bối rối xua tay.
“Vậy là tốt rồi, chúng ta nói tiếp về hành trình đi. Trên cơ bản thì nên chọn lộ tuyến thứ nhất, ta giới thiệu cho ngươi một chút về đại địa chi hùng đi.” Bộ La nhẹ nhàng chuyển đề tài.
Văn Trạm thở hắt ra, hắn thực sự sợ Bội La cứ níu chặt chuyện khi nãy.
“Tốt.”
Đại địa chi hùng cơ bản chia làm ba màu là đen, rám nắng cùng trắng, cũng chính là ba quần thể, nhưng xét thực lực thì ba quần thể này không kém bao nhiêu, chúng nó ở chung rất hòa thuận, rất đoàn kết. Từng quần thể có một đầu lĩnh, có thể là người mạnh nhất hoặc thông minh nhất.
Đại địa chi hùng là chủng tộc hệ thổ, thích ăn nhất là mật của phong tộc, thường xuyên sẽ tới đó trộm hoặc cướp một chút mật ong để ăn. Lực phòng ngự kinh người, am hiểu ma pháp hệ thổ, bình thường hàm hậu ngay thẳng, nhưng khá hiếu chiến, lúc sinh khí sẽ trở nên cuồng bạo, trong quần thể sẽ chia ra thành nhiều gia đình đơn lẻ. Chỉ số thông minh xấp xỉ nhân loại, sau khi trưởng thành cao hơn bốn thước.
“Chúng nó rất hữu hảo với các chủng tộc có trí tuệ, chúng ta chỉ cần cẩn thận không để chúng nó xem là con mồi, biểu hiện thực lực của chúng ta một cách thích hợp, sau đó nếu có thể câu thông với chúng nó thì tự nhiên sẽ có biện pháp.”
Bội La nhẹ nhàng miêu tả, kỳ thực cũng không phải quá khó. Bởi vì tựa như lời Bội La nói, đại địa chi hùng là một chủng tộc hữu hảo, nhiệt tình, hàm hậu, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải được chúng nó tiếp nhận. Kia mới là chuyện khó khăn nhất, bởi vì gia hỏa này sức lực rất lớn, da lại dày, thực lực cường đại. May mắn nhóm người tới lần này thực lực cũng không kém.
Được rồi, Bội La thực nhận, ngoại trừ nó. Nó không có đấu khí, cũng không có nội lực, tuy cơ thể rèn luyện không tồi nhưng trong mắt những sinh vật trên tinh cầu này, nó không khác gì miếng đậu hủ.
“Được rồi, chúng ta ăn cơm đi. Hôm nay đại khái không đi được rồi, ngày mai nói sau.”
Văn Trạm thực vất vả mới dời đi lực chú ý, vừa nghe vậy thì gương mặt lại lập tức đỏ rực.
Cả ngày hôm đó, bọn họ không nhìn thấy Minh Phong rời khỏi lều. Bất quá sau đó lều bên đó đã được lập kết giới nên không nghe được gì nữa. Văn Trạm thở phào một hơi, Bội La thì có chút thất vọng.
Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ thu dọn lều, bắt đầu hành trình trở về nhà. Lướt qua một thảo nguyên, bọn họ tiến vào rừng rậm rậm rạp. Nơi này cây cối rất cao lớn, che khuất cả mặt trời, làm ánh sáng không thể chiếu tới, vì thế khu rừng rất u tối, có chút thâm trầm, tiếng côn trùng không ngừng vang lên, bốn người đi thật cẩn thận. Minh Phong đi đầu, tiếp đó là Văn Trạm, Bội La bị kẹp ở giữa, cuối cùng là Phong Hổ.
Bỗng nhiên, Phong Hổ ngừng lại, nghiêng tai nghe ngóng, sau đó cho Minh Phong một ánh mắt. Minh Phong gật đầu, làm thủ thế, từ túi không gian lấy một thanh đao dài cho Phong Hổ, tiếp đó mang Bội La cùng Văn Trạm leo lên cây.
Phong Hổ một mình thủ ở bên dưới, tầm mắt nhìn chằm chằm phía trước. Sau một trận tất tất tác yac1 một bóng dáng dữ tợn xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Sau đó xung quanh lại tiếp tục xuất hiện âm thanh này, vừa lúc bao vây cây đại thụ của Phong Hổ cùng bọn Minh Phong.
Sinh vật này diện mạo có phần giống khủng long therapod, cao ba thước, chi sau thô to mạnh mẽ, chi trước ngắn nhỏ để dễ túm con mồi, ngón chân dài chấm đất, móng vuốt dài như móc câu, thoạt nhìn thực sắc bén. Ánh mắt rất lớn, thoạt nhìn có vẻ thị lực rất tốt, khẳng định có thể phát hiện con mồi từ khoảng cách rất xa. Cái miệng chẻ sâu, hàm dài có mấy chiếc răng nanh cong cong như những con dao găm, bên cạnh còn có rất nhiều răng cưa nhỏ. Loại răng nanh này rất thích hợp để cắn chết con mồi, hơn nữa có thể xé gân cùng bắp thịt trên người con mồi thành mảnh nhỏ. Xương sọ chúng nó rất cứng, đầu cùng cổ liên kết phi thường linh hoạt, có thể linh động khi cắn cổ con mồi.
Còn nữa, ánh mắt chúng nó rất giống phong lang, chính là so với phong lang thì thiếu một chút trí tuệ, nhiều hơn một phần thú tính. Phong Hổ thấy được bóng dáng của mình trong đôi mắt đục ngầu của chúng nó, phỏng chừng chúng nó đang muốn ăn thịt con mồi mới lạ chưa từng thấy này.
Bất quá Phong Hổ chẳng thèm quan tâm, y xem thường hừ lạnh một tiếng, nhóm đại gia hỏa thoạt nhìn hung hãn nhưng trong cơ thể không hề có chút sức mạnh nguyên tố nào, khẳng định chỉ dựa vào sức mạnh mà chiến đấu, tay ngang như vậy trong mắt Phong Hổ chỉ là những sinh vật không hề có chút uy hiếp nào.
“Gai đất!” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Minh Phong vang lên. Đám khủng long này, ách, tạm thời gọi là khủng long đi, bên dưới thân chúng nó lập tức xuất hiện rất nhiều gai đất dài nhỏ. Nhưng thủ đoạn này không ảnh hưởng nhiều tới đám đại gia hỏa này, tuy gai đất đâm bọn nó kêu ai ai nhưng phần lớn đều bị bẻ gãy, thậm chí không hề tạo thành thương tổn, chỉ có một bộ phận rất nhỏ tạo thành những vết thương nhẹ.
“Phong Hổ, lực phòng ngự của chúng rất mạnh.”
“Ân, ta thấy rồi. Yên tâm, ta ứng phó được.” Phong Hổ vẫn rất tự tin, bất quá thái độ cẩn trọng hơn rất nhiều.
“Văn Trạm, công kích mắt chúng nó, hoặc lúc chúng nó há mồm thì công kích vào trong khoang miệng.”
Văn Trạm nghiêm túc gật gật đầu, bắt đầu tìm kiếm cơ hội công kích.
Giằng co một chốc, đám đại gia hỏa bắt đầu mất kiên nhẫn, một con trong số đó xông thẳng về phía Phong Hổ, cái miệng dữ tợn há to—— Phong Hổ thả người nhảy lên né tránh, không đợi y kịp đứng vững, một hắc ảnh đã quật tới cực nhanh—— là cái đuôi thô to, Phong Hổ chợt lóe nhảy tới trước mặt đại gia hỏa, thanh đao dài trên tay chuẩn xác đâm vào mắt nó, xuyên thẳng đến đại não!
Tùy tay rút thanh đao ra, đại gia hỏa ầm ầm ngã xuống đất.
Né tránh một cái mồm lớn khác, thanh đao xuyên qua nách, vừa lúc cắm phập vào cái mồm há rộng.
Rút ra, lại nhảy dựng lên, một cơn hoa huyết tung bay, con khủng long phía sau kêu thảm thiết lùi ra xa, ánh mắt nó đã bị mù. Đau đớn cực độ làm nó điên cuồng cắn loạn xung quanh, tạo thành chướng ngại lớn cho đám đồng bạn định tiến công, thừa dịp này Phong Hổ lại làm thịt thêm ba con khác.
“Y căn bản không cần chúng ta hỗ trợ.” Bội La ngồi xổm trên cây bĩu môi, trong lòng có chút chua chua, thiết, nó sớm muộn gì cũng lợi hại như vậy.
“Đám này chỉ có bộ dáng hơi dọa người thôi, ngay cả kết giới phòng thân của Phong Hổ cũng không phá được. Bất quá, lực phòng ngự của chúng nó thực sự rất lợi hại. Trước giờ gai đất của ta chưa từng mất đi hiệu lực, có lẽ chúng ta có thể róc da đám gia hỏa này chế thành áo giáp.”
Ánh mắt Minh Phong chuyên chú nhìn trận chiến bên dưới, miệng bình tĩnh phân tích.
“Vì thế Phong Hổ mới không cường ngạnh tiến công mà công kích vào mắt cùng miệng chúng nó, tận hết khả năng để da thú không bị sứt mẻ?!” Văn Trạm không thể tin nổi nhìn về phía Minh Phong, bọn họ căn bản không hề trao đổi vấn đề này, nhưng Phong Hổ cư nhiên lại biết suy nghĩ của Minh Phong?!
“Y hiểu ta, giống như ta hiểu y vậy.” Minh Phong thực bình thản nói, trong giọng nói không có hỉ nộ ái ố, nhưng từ ánh mắt cậu không quá khó để cảm nhận được hạnh phúc. Loại hạnh phúc này tự nhiên hệt như đã khắc vào tâm linh, cứ theo thần thái của cậu mà thể hiện ra.
Nhìn Minh Phong như vậy, lại nhìn nhìn Phong Hổ chiến đấu bên dưới, trái tim Văn Trạm nặng nề nhảy lên, trong lòng dâng lên cảm giác hâm mộ mà chính bản thân hắn cũng khó lí giải.
Bàn tay đột nhiên ấm áp, Văn Trạm cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Bội La.
Bội La hé cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng nói một câu, nhưng không phát ra âm thanh. Mặc dù vậy Văn Trạm vẫn đọc được khẩu hình của Bội La: chúng ta cũng có thể làm được như vậy, ta cam đoan!
“Tốt lắm, chúng ta đi xuống thôi.” Không đợi Văn Trạm kịp phản ứng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Minh Phong đã truyền vào trong tai, cúi đầu thì thấy nhóm đại gia hỏa bên dưới đã bị xử lý toàn bộ.
Minh Phong ôm lấy Bội La nhảy xuống, Văn Trạm cũng nhảy theo.
“Ha ha, Minh Phong, ta không phá hư chút da nào của chúng a. Da đám này cứng như vậy, ngươi khẳng định rất muốn đi.” Nam nhân dũng mãnh như chiến thần vừa nãy lập tức hóa thành trung khuyển, xoay vòng vòng bên người Minh Phong.
“Không tồi!” Minh Phong vỗ vỗ đầu Phong Hổ, nói một câu khen ngợi.
Phong Hổ lập tức hưng phấn tới mức ánh mắt lóe sáng, ôm lấy Minh Phong không chịu buông tay.
Minh Phong ngồi xổm xuống, phát hiện da đám khủng long này cũng không thô ráp mà giống như được bao phủ bởi những chiếc vảy nhỏ, lạnh lẽo, bóng loáng. Cậu lấy ra một con dao nhỏ sắc bén, từ bên miệng xẻ ra một khe hở, hài lòng phát hiện da của chúng cũng không dày, vừa mỏng vừa mềm mại. Ân là tài liệu tốt nhất để làm áo giáp. Hài lòng đứng dậy, thu hồi tất cả thi thể vào túi không gian, chỉ lưu lại một con. Cậu nhanh nhẹn lột lớp da xuống, quay đầu lại: “Không biết thịt đại gia hỏa này ăn được không.”
Thịt khủng long a, đúng là chưa từng nếm thử.
Hoàn Chương 62..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.