Âu Bạch chật vật ôm ngực, nghiêng ngả lảo đảo đi tới trước, cả người ướt đẫm. Lúc hắn vừa tỉnh lại thì phát hiện mình chỉ còn sử dụng được một ít năng lực. Ngay cả năng lực băng qua sông cũng không còn, chỉ đành lội qua, may mắn vẫn còn thể lực. Hiện giờ không cần nói tới con thú cao lớn kia, chỉ một trong số đám tiểu quỷ kia cũng có thể giải quyết hắn.
Đáng giận! Sao có thể như vậy! Rõ ràng kế hoạch đã rất hoàn hảo!
Hắn đi về phía tộc nhân tập kết, muốn nói cho bọn họ biết hiện giờ không thể tấn công, bởi vì nơi đó có một con quái vật rất mạnh. Muốn nói bọn họ cứ để đám hỏa trư ngu xuẩn lười biếng đó đi chịu chết, đám nhân loại hèn mọn, đáng giận này nên bị tiêu diệt nhưng không phải bây giờ, bọn họ vẫn còn cơ hội khác.
Sau đó, hắn đột nhiên khựng lại, từ xa xa hắn đã thấy nơi vốn là bộ lạc đã biến thành một vùng đất trống, mặt đất nứt nẻ lỏm chỏm, bên trong không còn bất cứ thứ gì, chỉ còn là mặt đất.
Đây là chuyện gì?
Âu Bạc tin tưởng mình không đi nhầm nơi, đây chính là bộ lạc hắn đã sinh sống ngàn năm, cho dù nhắm mắt lại hắn cũng có thể tìm được đường về.
Điên cuồng khởi động đôi chân cứng ngắc, trái tim hắn đập càng lúc càng nhanh, nó làm hắn không thể không đưa tay đè lại lồng ngực để tránh trái tim mình nhảy ra ngoài. Đến gần hắn mới phát hiện xung quanh mảnh đất trống trải có những thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-hoang-da/1589768/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.