Sáng sớm hôm sau, Liễu cùng Nha liền tới tìm Minh Phong…
Liễu thực hưng phấn, Nha thực trầm ổn.
Hai người đeo trên lưng không ít thức ăn, ước chừng đủ cho chúng nó ăn vài ngày.
Minh Phong bật cười: “Này, các ngươi mang theo nhiều đồ ăn như vậy làm gì, chúng ta cũng không phải đi vài ngày không về a.”
Nha buông phần thức ăn trên lưng mình xuống, trừng mắt lườm Minh Phong.
“Số này đặt ở chỗ ngươi, mỗi lần chúng ta tới không có thứ để ăn hết. Minh Phong, ngươi thật không nhiệt tình chút nào.”
Chuẩn bị trường kì kháng chiến ở chỗ ta sao? Nói lại thì, ta cũng đâu có ăn mấy thứ như các ngươi a.
Minh Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Được rồi, được rồi, để mớ đồ xuống đi. Chúng ta lập tức xuất phát.”
“Nga.”
Liễu hưng phấn buông thức ăn trên người—— phần ăn trên đường đương nhiên là Nha mang theo, có Nha ở, sao có thể để nó cực nhọc.
“Chúng ta xuất phát.” Hô to một tiếng, Liễu khẩn cấp lao ra sơn động.
Minh Phong nhìn biểu tình bất đắc dĩ trên mặt Nha, cho nó một ánh mắt đồng tình.
“Ta cảm thấy ngươi không nên xem ta là tình địch, thấy không, trùng thú mới thật sự là tình địch của ngươi.”
Nha vô ngữ.
Ba người đi trong bóng tối, tiểu quang cầu trên đầu Liễu cùng Nha trở thành ánh sáng duy nhất rọi đường cho Minh Phong trong bóng đêm. Cậu thở dài một hơi, hô—— có người đi cùng đúng là không giống a, náo nhiệt hơn, nhất là lại cùng đi với tiểu tử hoạt bát này.
“Ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-hoang-da/1589757/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.