“A a, thật là vô dụng, thế nhưng bị người ta làm đến hôn mê.” Suy nghĩ dần dần tỉnh táo lại, Minh Phong vô lực nằm trên da thú. Phong Hổ vẫn còn ngủ say sưa bên cạnh, có lẽ đã quen có sự tồn tại của mình, cho dù mình tỉnh lại nam nhân có tính cảnh giác rất cao này vẫn không hay biết.
Lặng lẽ mở thiết bị liên lạc: “Bội La——”
“Rốt cuộc cũng chịu liên lạc sao.” Thực hiển nhiên, Bội La vẫn còn nhớ chuyện Minh Phong tự động ngắt liên lạc.
“Èo, cậu từ lúc nào lại nhỏ mọn như vậy. Chuyện kia cậu suy nghĩ thế nào rồi?”
Đối phương trầm mặc một chốc.
“Bội La?”
“Ta còn đang suy nghĩ, bất quá gần nhất vẫn chưa có tâm tư này.”
“Ân, lúc nào muốn thì nói ta một tiếng là được.”
“Bội La, ngươi nói xem kế tiếp nên làm gì? Thực lực của nhân loại tăng lên, ta sợ sẽ làm loài khác chú ý.”
“Anh lo lắng cũng đúng, nhân số nhân loại hiện giờ thực sự quá ít, ít đến mức cho dù tăng thực lực thôi cũng phải bận tâm. Ta cảm thấy những gì anh nói với bọn họ cũng đủ để họ dùng vài trăm năm, không bằng chờ bọn họ hoàn toàn thích ứng rồi hãy tìm biện pháp tiếp tục gia tăng thực lực. Ta cảm thấy hiện giờ tha vì gia tăng thực lực không bằng cố gắng cải thiện cuộc sống của bọn họ.”
“Ý cậu là——” Ánh mắt Minh Phong sáng ngời.
“Ân, bọn họ hiện giờ đều dùng công cụ bằng gỗ và đá, công cụ vẫn rất ít ỏi, thức ăn chỉ là thịt nướng, anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-hoang-da/1589745/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.