Chương trước
Chương sau
Nghiêm công công cực kỳ bi thương, phủ phục vào Thái Hòa đế không ngừng khóc rống, trên mặt bị nước mắt làm cho loang lổ.
“Hoàng Thượng... Hoàng Thượng! Ngài cứ vậy mà đi, lão nô sống thế nào đây!”
Nghiêm công công thất hồn lạc phách rút ra thanh kiếm kia định cắt cổ, vừa hô.
“Lão nô đi theo Hoàng Thượng, trên đường xuống hoàng tuyền xin ngài chờ lão nô với. Không có lão nô hầu hạ, ngài chắc không quen.”
Ngay tại thời điểm hắn động thủ, Hà Bảo Ngân đưa một tay bắt lấy thanh kiếm, giật mạnh ra.
“ Nghiêm công công, hậu sự của phụ hoàng còn chưa làm.”
Hà Bảo Ngân quăng thanh kiếm sang một bên, thần sắc ảm đạm.
"Hoàng thượng..."
"Phụ hoàng..."
Tất cả mọi người đều bị bao phủ trong không khí bi thương, Hoàng hậu cùng một đám cung phi, Hoàng tử Công chúa ùa lên, vây quanh thi thể Thái Hòa đế mà khóc rống.
Nghiêm công công chùi nước mắt.
“ Khánh vương phi nói đúng, cho dù lão nô muốn đi theo Hoàng Thượng, thì cũng phải chờ làm tốt hậu sự cho người đã.”
Trên mặt sàn quỳ đầy người, ai nấy đều rơi nước mắt giàn dụa. Cho dù có người không thật lòng cũng sẽ nặn ra vài giọt tượng trưng, tỏ vẻ mình bi thương vì Hoàng Thượng qua đời.
Ở đây chỉ có mấy người không rơi lệ, Lê Hữu Quân là một, Hà Bảo Ngân là hai.
Nhâm Vương hơi ướt hốc mắt, quỳ hai đầu gối hướng về phía Thái Hòa đế, cúi đầu, dường như đang rất thương tâm tự trách.
"Đều do thần đệ hộ giá bất tài.”
Cảnh Vương giống như phát điên, hai tay giơ lên trời, giọng đầy vẻ cừu hận, hô lớn.
“Ai dám giết Phụ hoàng!”
Ánh mắt ngoan liệt, nhặt trên đất lên một thanh kiếm, đi thẳng tới đám thích khách bị bắt, một tay giật khăn che mặt xuống, tay kia kề kiếm vào cổ thích khách uy hiếp.
“nói, nói mau! Ai phái các ngươi đến!”
Tay Cảnh vương run bần bật, tên thích khách kia nhìn thanh kiếm trên cổ mà lo sợ, sợ lão phát điên sẽ thật sự hạ một kiếm chặt đứt cổ mình.
Ban đầu thì còn rất khí tiết kêu lên một tiếng.
“Ta thà chết không nói.”
Nhưng sau khi thấy kiếm của Cảnh vương lại ấn sâu thêm vào cổ, cắt nhẹ chút da, tên thích khách rốt cuộc chịu không nổi uy hiếp vừa khóc vừa kêu.
“Ta nói... Ta nói.”
Các đại thần quỳ chung quanh lúc này đã hồi tỉnh từ trong nỗi bi thống, đều vây lại.
“Cẩu tặc, nói mau, ai phái các ngươi đến ám sát Hoàng Thượng?”
Đám thích khách bị bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài, tay đều bị trói quặt ra sau, sau lưng lại có hơn mười thị vệ canh giữ, hoàn toàn không có khả năng đào thoát.
Thích khách mở to hai mắt, đảo mắt quét một vòng các vị đại thần đứng xung quanh, rồi nhìn Lê Hữu Quân đứng ngay đầu hàng, kinh hô.
“Chính là... Chính là Khánh vương gia. Chúng ta đều là thuộc hạ của Khánh vương gia, tất cả mọi chuyện đều do Khánh vương gia an bài.”
Lời này nổ tung trong đầu mọi người, ai nấy đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lê Hữu Quân.
Lê Hữu Quân mặt hắc bào đứng bên cạnh hành lang dài, đôi mắt lạnh như băng không chứa biểu cảm gì. Khi nghe thấy lời này, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi cũng không có một tia biểu tình nào khác.
“Ngươi có chứng cớ gì chứng minh, ngươi là thích khách do bổn Vương an bài?”
Hắn chậm rãi bước về phía thích khách, hai tay chắp sau lưng, thanh âm lạnh như băng khiến người người đều giật mình.
Hà Bảo Ngân khiếp sợ trừng to mắt. Nàng biết ngay Trúc Nhân Vương là kẻ hiểm độc mà. Kế hoạch vừa thành công đã bị cắn ngược một cái, vu oan giá họa cho Lê Hữu Quân? Tính toán hay thật nhỉ.
Thích khách ra vẻ bị hỏi không trả lời được, sau khi suy tư một lúc thì.
“ Khánh vương gia, chúng ta nguyện trung thành với ngài nhiều năm như vậy, sao ngài lại không thừa nhận? Kiếm của chúng ta chính là minh chứng tốt nhất.”
Thích khách chớp mắt vài cái, ý bảo mọi người nhìn vào mấy thanh kiếm bọn chúng ném ra.
Nhâm Vương đi đầu, cầm lấy một thanh kiếm lật qua lật lại trong tay để xem.
“Bổn Vương có thể xác định đây đúng là binh khí thuộc danh nghĩa Khánh vương gia. Loại binh khí này được chế tạo thống nhất trong quân doanh của Khánh vương gia, không giả được.”
Rất nhiều đại thần đều tiếp nhận kiếm, sau khi xác nhận thì đều chĩa mũi nhọn về phía Lê Hữu Quân.
Các đại thần đều đã khóc đỏ hai mắt. Sau khi xác định hung thủ là ai, tất cả đều la hét muốn báo thù cho Hoàng Thượng. Nhưng rất nhiều võ thần trong đó vẫn không chịu tin, bởi Khánh vương gia ở trong lòng họ có địa vị rất cao, nên hầu hết đều do dự đứng không nhúc nhích.
Nhâm Vương giơ tay lên, ra lệnh một tiếng.
“Chuẩn bị cung tiễn!”
Cảnh vương ném cây kiếm trong tay, gào khóc.
“Chúng ta nhất định phải báo thù cho Hoàng Thượng, để người đi được an tâm. Nếu hung thủ đã xác định, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, nhất định phải bắt Khánh vương hỏi tội!”
Trong đám đại thần có rất nhiều người có quan hệ với Cảnh vương, Phùng Thị lang là người đứng ra đầu tiên, lau hai hàng nước mắt.
“ Cảnh vương gia nói đúng, hiện tại bắt lấy hung thủ mới là quan trọng nhất. Các ngươi còn chần chờ cái gì.”
Hoàng Hậu lúc này cũng đã khóc đỏ mắt, oán hận nghiến răng mà nói.
"Khánh vương đại nghịch bất đạo, mau bắt hắn lại, phải lấy máu hắn tế Hoàng thượng..."
"Đúng vậy, mau bắt hắn lại..."
"Bắt hắn lại..."
Nghe đám này kẻ xướng người họa, Hà Bảo Ngân từ khiếp sợ ban đầu đã trở nên bình tĩnh. Đây là tính toán của Trúc Nhân Vương đấy à? Coi Lê Hữu Quân là tốt thí để lợi dụng? Thích khách tập kích xong vốn nên do Lê Hữu Quân đứng ra lãnh đạo quần thần, lúc này lại biến thành Nhâm Vương và Cảnh vương đi đầu trong việc tróc nã hung thủ?
Nhâm Vương?
Hà Bảo Ngân ngước mắt nhìn. Trước đây rất lâu nàng đã cảm thấy lão già này không đơn giản, hiện tại Cảnh vương và hắn phối hợp ăn ý như vậy thì hiển nhiên là hai người đó đã lén có mưu đồ bí mật.
Nhâm vương giờ phút này dám đứng ra, như vậy chính là muốn hoàn toàn thể hiện bản thân ở trước mặt mọi người.
Bí mật ẩn nấp nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc nhẫn không được nữa.
Trong nháy mắt Hà Bảo Ngân tự hỏi, phía đối diện đã dàn đầy cung thủ, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.
“Bắn!”
Nhâm Vương hùng hậu rống một tiếng, trăm phát tên bay như mưa đến trước mặt.
Tên bắn tới như mưa, Lê Hữu Quân kéo tay Hà Bảo Ngân, như một mũi bên bắn thẳng lên trời, nháy mắt đã nhảy lên mái ngói lưu ly. Gió lạnh thấu xương cuồn cuộn thổi tung tóc Lê Hữu Quân. Hà Bảo Ngân nhanh chóng đứng vững cạnh hắn, như đứng tận đỉnh trời nhìn xuống mọi người phía dưới.
Tốc độ dời đi nhanh như tia chớp. Người phía dưới thậm chí không thấy được thân ảnh của Lê Hữu Quân thì tại chỗ đã không còn bóng người.
Các đại thần quay đầu tìm kiếm xung quanh, sau một lúc bối rối mới có người nhìn thấy trên mái ngói lưu ly có người đứng.
Nhâm Vương thần thái sáng láng, bước ra trước hàng ngũ quần thần.
“ Khánh vương gia, ngươi trốn không thoát đâu, nên mau mau thúc thủ chịu trói đi.”
"Haha... cười chết ta rồi..."
Hà Bảo Ngân giống như nghe được chuyện cười, không để ý hình tượng cười ra tiếng. Hà Bảo Ngân vốn dĩ đã tuyệt mỹ, nụ cười này thật sự là khuynh quốc khuynh thành. Đám người Hoàng tôn quý tộc không có định lực phía dưới suýt nữa thì phun máu mũi.
Hà Bảo Ngân ngước mắt nhìn Lê Hữu Quân, bĩu bĩu môi hờn dỗi.
"Chàng nói xem, Ngũ hoàng thúc thật đúng là trở mặt nhanh quá, lúc trước mới hi hi ha ha cười nói với chúng ta, giờ lại dàn binh bố trận muốn giết chúng ta rồi, thật là..."
Lê Hữu Quân vuốt tóc nàng, cười nói.
"Ta chinh chiến nhiều năm, chưa có ai dám nói lời này với ta. Ngũ hoàng thúc là người có bản sự, trận thế này thật làm người ta rung động, Bảo Bối, nàng sợ không?”
"Có gì phải sợ chứ... Có chàng ở đây mà... Với lại Ngũ hoàng thúc cũng hơi già rồi, tính toán nhiều khi cũng sơ sẩy một chút, chúng ta cứ từ thôi kẻo ông ấy hụt hơi..."
Thanh âm thanh thúy tiến vào tai mọi người, ai nấy đều như ngây như dại, sửng sốt mất một lúc mới hoàn hồn.
Lê Hữu Quân không thích người của mình bị người khác nhìn mê đắm, nhéo thật mạnh eo Hà Bảo Ngân.
Hà Bảo Ngân bất ngờ ăn đau, hừ một tiếng, mắt to trợn tròn.
Nhâm Vương thở phì phò vì tức, mặt đỏ bừng. Lão vốn định bắt Hà Bảo Ngân cạnh lão, đến thời khắc nguy cấp thì có thể uy hiếp Lê Hữu Quân. Không ngờ nữ nhân này tinh ranh như kẻ dối trá, ba lần bốn bận tránh thoát khỏi lòng bàn tay lão.
Từ lúc niên thiếu lão vẫn được người ta tôn sùng, nào có ai dám ngay mặt mà giẫm đạp uy phong của lão. Lời nói kia của phu thê hai người này thuần túy là khinh thị đối với lão.
Lão từng này tuổi rồi thế mà bị mấy đứa trẻ ranh khinh thị?
Nhâm Vương cười ha ha, xoay mặt về phía mấy chục cung thủ.
“Các ngươi xem đám cung thủ này là vật trang trí sao?”
Vừa rồi lúc xoay đánh cùng đám hắc y nhân không dám phái ra cung thủ là vì Hoàng Thượng còn lẫn trong đó, nhỡ đâu ngộ thương Hoàng Thượng thì phải tội lớn. Mà lúc này bất đồng, loạn đảng đã bị chế trụ, mục tiêu của mọi người đều dời đến Lê Hữu Quân. Hiện tại có bắn tên cũng không có chút vấn đề nào.
Đối với thân thủ của Lê Hữu Quân, các đại thần đều rất hiểu biết, nhất thời không dám vọng động, nhưng nghe xong lời Nhâm Vương thì lập tức lo lắng. Mặc dù thân thủ của Khánh Vương rất cao, nhưng hắn cũng chỉ là một cá nhân, làm sao có thể ngăn được cả vạn mũi tên bắn cùng một lúc.
"Khánh Vương gia, sự thật chân tướng đã bày ra trước mắt. Ngươi cũng là hán tử xông pha chiến trường, thế mà dám làm không dám nhận sao?”
Một vị tướng quân ôm ngực, khàn giọng hô lớn, khóe miệng còn rỉ tia máu tươi.
(còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.