Lực ném của một người yếu hơn hai người rất nhiều, Hà Bảo Ngân cảm thấy mình ra giữa vực là muốn rơi xuống. Đường Yên thấy vậy hét lên.
"Vương phi, Ti Tằm..."
Hà Bảo Ngân bị nàng rống tay phóng ra Ti Tằm cuốn lấy xích sắt của nàng.
Đường Yên dùng hai thành nội lực cuối cùng ra sức mà kéo người.
Nàng ở giữa không trung còn chưa kịp nữa điều chỉnh tư thế của mình. “Bịch” một tiếng, cả người lăn trên đá, cái trán đụng vào đá, Hà Bảo Ngân chỉ cảm thấy đầu “Ầm “Một tiếng, nhất thời trước mắt vô số sao vàng bay loạn, nước mắt cũng không khống chế được chảy xuống.
"Vương phi, người không sao chứ?"
Hà Bảo Ngân xoa xoa cái đầu của mình, mãi sao mới đáp được lời.
"Vẫn sống tốt..."
Đường Yên có chút dở khóc dở cười.
"Không sao là tốt rồi..."
Dương Nhung ở bên kia cây sắp gãy, hô lên.
"Ta sang được chưa?"
"Được rồi, sang đi..."
Đường Yên hô lên. Hà Bảo Ngân cũng vội nâng cao tinh thần, đứng lên.
"Hai... Ba..."
Dương Nhung dùng lực đạp vào vách núi, bật người nhưng sức bật của nàng không được tốt, người không phóng được ra xa, bên kia Hà Bảo Ngân muốn dùng Ti Tằm cứu người cũng không tới.
Dương Nhung thử mấy lần thì càng lúc lực càng yếu hơn.
"Rắc..."
Cái cây đã gãy hẳn, chỉ còn một chút vỏ núi ở đó, Dương Nhung chỉ có thể thử một lần cuối cùng. Nàng hít vào một hơi, dồn lực, hét lên.
"Aaaa..."
Lần này cái cây hoàn toàn đứt, rơi xuống, Dương Nhung bật người cũng không quá xa. Trong lúc cấp bách, Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965694/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.