Chương trước
Chương sau
May mà lần này hoàng đế đi ra ngoài, mang thái giám chưởng Ti Lễ Giám Nghiêm công công đi cùng.
Nghiêm công công là người cầm đầu Ti Lễ Giám, cũng chính là đệ nhất thái giám trong toàn bộ nội cung.
Nghiêm công công có thể làm được đệ nhất thái giám của Đại Nam, đương nhiên là tâm phúc trong tâm phúc, đáng tin trong đáng tin của hoàng đế. Vốn Hoàng đế đi tới chỗ nào hắn cũng sẽ như là hình với bóng tới chỗ đó, cẩn thận hầu hạ, thế nhưng hôm nay lên núi, Nghiêm công công dù sao tuổi cũng lớn, leo đến đỉnh núi đã mệt như chó chết, hoàng đế thương cảm hắn, để cho hắn ở bên ngoài bình đài nghỉ ngơi, lúc này mới tránh khỏi trận tai họa này.
Hắn trung thành với hoàng đế, vẫn chú ý động tĩnh của hoàng đế, lo lắng đầu đầy mồ hôi.
"Mau hộ giá..."
"Hộ giá..."
Nghiêm công công thấy Thái Hòa đế bị Lê Hữu Quân và Hà Trí Quang ném qua, hắn mang theo vài thái giám bổ nhào trên mặt đất trước, làm thành đệm thịt cho hoàng đế.
Thái Hòa đế ngã xuống, đè gãy xương sườn của hai thái giám trẻ tuổi, càng ép Nghiêm công công tới thổ ra một ngụm máu, hoàng đế lần này được giảm xóc, không có việc gì.
Cứ như vậy trong nháy mắt, toàn bộ bình đài đã nứt ra hoàn toàn, vô số cát đá ầm ầm rơi xuống vách núi, tràng diện hết sức kinh người. Thái Hòa đế bất chấp thái giám chết sống phía dưới, từ mặt đất bò dậy, khàn cả giọng gọi một tiếng.
“Lão thập nhất!”
Chỗ Lê Hữu Quân cũng hoàn toàn nứt vỡ rồi, chung quanh đều là mảnh vụn cát đá, hắn cũng rơi xuống phía dưới. Còn chưa trốn ra được. Mắt thấy hắn sẽ rơi xuống vách núi, ngã tan xương nát thịt, hoàng đế rất có cảm tình với nhi tử này, huống chi đúng là vừa rồi hắn nhanh trí cứu mạng của mình.
"Phụ hoàng... Nhi thần hộ giá chậm trễ, xin phụ hoàng trách tội..."
Cảnh vương thấy Thái Hòa đế bình an vô sự thì trong mắt lướt qua một tia ảm đạm, thất vọng. Hắn vội vàng chạy tới bên cạnh Thái Hòa đế hỏi han ân cần.
Lễ Vương cùng các vương gia đại thần khác cũng hốt hoảng chạy đến.
"Phụ hoàng..."
"Hoàng thượng..."
Thái Hòa đế bị bọn họ vây quanh phố phiền chán mà gạt tay.
"Các ngươi đều tránh sang một bên cho trẫm, đừng có mà ồn ào."
Thái Hòa đế tâm tình bực bội, mấy kẻ không có mắt này, không thấy hắn đang lo lắng hay sao.
Đại đa số người, gặp được nguy hiểm đều sẽ trở nên mất bình tĩnh, cũng có số rất ít người, càng đến thời điểm nguy hiểm, đầu óc càng thanh tỉnh.
Lê Hữu Quân không thể nghi ngờ chính là loại người phía sau. Thời khắc mấu chốt, hắn vẫn có thể bình tĩnh quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện vách núi trên đỉnh đầu mình mọc ra một gốc cây, lớn bằng cánh tay, độ cao cách mình chừng năm sáu mét.
Khoảng cách này, Lê Hữu Quân ra sức nhảy về là không thể nào. Hắn liền dùng sức điểm dưới chân, mượn lực nhảy lên, có thể nhảy đến bụi cây trước, hắn dùng cánh tay bắt lấy bụi cây kia, bụi cây kia quá mảnh, căn bản không chịu nổi trọng lực của hắn, một tiếng kẽo kẹt đứt đoạn.
Lê Hữu Quân mượn lực phía dưới một ít, hắn dùng mũi chân điểm trên vách đá, mượn lực bổ nhào về phía trước hơn một trượng, hắn đã nhìn tốt điểm rơi, ở phía trước điểm rơi có một gốc cây, hắn lại mượn lực, đổi hai lần điểm chân, rốt cục bình an rơi xuống mặt đất.
Tuy là ngàn cân treo sợi tóc, động tác liên tiếp này cũng vẫn hành văn lưu loát tiêu sái dị thường. Mấu chốt là trong nháy mắt này nắm chắc phán đoán tình thế, cùng với quyết định thật nhanh, những điều này nếu thiếu một thứ cũng không được, nếu Lê Hữu Quân không có được những điều này, hiểm cảnh lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
"Hay..."
Ngay cả Nhâm vương thân kinh bách chiến cũng nhịn không được mà hô lên một tiếng.
Lê Hữu Quân hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này quỳ rạp xuống trước mặt Thái Hòa đế, nói.
“Nhi thần vừa rồi mạo phạm long thể phụ hoàng, thật sự là tội chết!”
Thái Hòa đế tự mình đưa tay đỡ hắn lên.
“Nếu không phải ngươi quyết đoán kịp thời, trẫm đã sớm táng thân đáy cốc rồi, sự cấp tòng quyền, ngươi cứu giá có công, thưởng ngươi còn không kịp, làm sao lại trị tội ngươi?”
Lúc này một đám hoàng tử phi tần cũng sớm vây quanh, vừa rồi thời khắc nguy cơ mới chân chân chính chính hiện ra tâm ý của các con đối với hắn, vừa rồi bên người hoàng đế, ngoại trừ Tam hoàng tử cách hoàng đế khá xa, thập hoàng tử không có ở đây, thất hoàng tử ngã bệnh không tới, còn lại mấy vị Đại, Nhị, Ngũ, Lục, Bát, Cửu hoàng tử tất cả đều chỉ lo cho bản thân, chỉ có Lê Hữu Quân liều mình cứu giá, hoàng đế không thể không cảm khái.
Ngược lại các vị phi tần, bởi vì trèo núi mệt nhọc, hoàng đế khoan hậu để cho các nàng nghỉ một lát mới đi qua ngắm cảnh, cư nhiên tất cả đều tránh thoát một kiếp, coi như là vận khí đủ tốt.
Các hoàng tử thấy Thái Hòa đế khen Lê Hữu Quân một hồi, tất cả đều cúi đầu có chút ngượng ngùng.
Lê Hữu Quân trong lòng nóng như lửa đốt lo lắng cho thê tử đứng lên chắp tay hướng Thái Hòa đế nói.
"Phụ hoàng, vương phi của nhi thần hiện tại không biết ở nơi nào, nhi thần xin phép được đi tìm nàng..."
Thái Hòa đế biết Lê Hữu Quân đối với Hà Bảo Ngân là tình cảm khắc cốt ghi tâm, nếu nàng xảy ra chuyện hắn sẽ rất thống khổ, nói.
"Ngươi đi đi..."
Hà Trí Quang toàn thân nhếch nhác, chân bị thương khập khễnh cũng đi tới.
"Hoàng thượng thần cũng xin đi theo Khánh Vương tìm muội muội..."
Thái Hòa đế nhìn hắn, ánh mắt nhìn đến cái chân bị thương kia do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.
"Đi đi..."
Lúc này có thể trốn ra được tất cả đều trốn được rồi, trốn không thoát căn bản tất cả đều rơi xuống đáy cốc. Thống kê sơ lược, người mất tích bao gồm hơn mười vị trọng thần của triều đình, thậm chí là vài vị đại quan nhất nhị phẩm, cùng các lão nội các, như vậy xem ra, triều đình thật sự là tổn thất thảm trọng.
Mặc dù may mắn từ giữa bình đài sụp đổ chạy trốn ra ngoài, có không ít người cũng bị đá đập trúng, hoặc là tông vào lưng núi, rất nhiều người bị thương, chung quanh một mảnh tiếng khóc khe khẽ buồn bã bi thương.
Thái Hòa đế nhìn thấy đống hỗn độn trên đất, run rẩy nói.
“Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đang yên lành, tại sao bình đài lại sụp? Tổng quản Nội vụ phủ đâu rồi? Lăn ra đây cho trẫm!”
Núi Hoàng Sa là nội vụ phủ phụ trách quản lý, bởi vì đây là nơi an nghỉ của hoàng thất, hàng năm hoàng đế đều lên núi, cho nên hàng năm hộ bộ sẽ xuất bạc tới nội vụ phủ tiến hành tu sửa khu vực, xảy ra chuyện như vậy, Thái Hòa đế nghĩ đến đầu tiên chính là nội vụ phủ.
Tổng quản Nội vụ phủ Trương Hưng hôm nay hiếm khi có thể phụng bồi hoàng đế leo lên núi Hoàng Sa một lần, vốn định lộ mặt trước mặt hoàng đế, chà xát cảm giác tồn tại, kết quả cảm giác tồn tại không được bao nhiêu, lại gặp phải loại sự tình này.
Xảy ra loại thiêu thân này, hoàng đế thiếu chút nữa bị hại chết, lại chết nhiều trọng thần như vậy, trong lòng Trương Hưng hiểu, chức tổng quản nội vụ phủ này của mình chẳng những phải chấm dứt, sợ rằng cái thứ dùng để ăn cơm trên vai sợ cũng không giữ được.
Trương Hưng vội vàng đứng ra, toàn thân run rẩy, quỳ trên mặt đất quả thực xụi lơ như bùn. Lời nói cũng không lưu loát nữa rồi.
“Hoàng, hoàng thượng, thần, thần có tội...”
Lúc này Cảnh vương Lê Cảnh Ân đi tới, vừa rồi trong quá trình chạy trối chết, cánh tay Lê Cảnh Ân cũng bị thương, thái giám thiếp thân giúp hắn băng bó đơn giản một chút, bởi vậy hắn buông thõng một cánh tay, cho dù là ở trong loại tình hình này, Cảnh vương vẫn ôn văn nho nhã nói.
“Phụ hoàng, chuyện này phát sinh đột ngột, vả lại can hệ trọng đại, quả thật phải điều tra, hơn nữa cần tra đến cùng! Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, theo ý kiến của thần, việc cấp bách hiện giờ là kính xin phụ hoàng lập tức bãi giá hồi cung, hơn nữa tổ chức nhân thủ lập tức lục soát sơn cốc, xem sau đại tai còn có người may mắn sống sót hay không.”
Lễ vương, Lê Xuân Khải cũng được người đỡ đi qua, hắn cũng chảy máu, bị thương nhưng lại là đùi phải. Vừa rồi trong phần đông hoàng tử, ngoại trừ Lê Hữu Quân, Lê Xuân Khải là người tình cảnh hung hiểm nhất, suýt chút nữa đã không trốn ra được. Sắc mặt hắn nghiêm túc, lạnh lùng nói.
“Chuyện này kỳ lạ, quả thực cần nghiêm tra, chẳng qua an nguy của phụ hoàng mới là đại sự hàng đầu. Nhi thần nhất trí với đề nghị của Hoàng huynh, nhi thần bất tài, nguyện dẫn người lục soát toàn bộ núi, tìm kiếm người sống sót.”
Những năm gần đây hắn một mình phụ trách công tác đã quen, hắn cũng là người năng lực cực mạnh, đã sớm học được cách chỉ huy thuộc hạ, nói chuyện nghiêm nghị vô cùng có uy thế, khiến người ta không thể bỏ qua ý kiến của hắn.
Lê Cảnh Ân nói.
"Nhị đệ bị thương rất nặng, chuyện lục soát núi là do huynh nói ra, vẫn nên để vi huynh thi hành.”
Lê Xuân Khải khẽ mỉm cười.
“Không riêng gì đệ đệ bị thương, Hoàng trưởng huynh không phải cũng chảy máu sao, nơi này núi cao phong hàn, Hoàng trưởng huynh thân thể yếu đuối, vẫn nên để đệ đệ vất vả một chút đi.”
Hai người thế nhưng vì chuyện lục soát núi, tranh chấp trước mặt hoàng đế. Lại nói cũng rất dễ hiểu, người trong lần lâm nạn này, người người quyền cao chức trọng, phàm là cứu được một mạng người, chính là một phần trợ lực thiên đại.
Huống chi công trình cứu trợ như vậy, vốn có thể tăng uy vọng của hai vị hoàng tử, khiến cho người ta lưu lại ấn tượng nhân nghĩa thương xót, đối với bọn họ mà nói có rất nhiều chỗ tốt, một vốn bốn lời. Bởi vậy đừng nói là hai vị hoàng tử vết thương không tính nặng, cho dù là hấp hối, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một như thế này.
(còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.