Hà Bảo Ngân nhìn nàng ta, tay gõ gõ nhẹ trên mặt bàn, nói.
"Ngươi và vương gia quen nhau đã lâu?"
Lã Mộng Kỳ mím môi, gật đầu. Hà Bảo Ngân cười như không cười, nhìn gương mặt của nàng ta, lại khẽ vuốt nhẹ má mình.
"Chúng ta cũng khá giống nhau đấy chứ nhỉ..."
Lã Mộng Kỳ cúi đầu yên lặng không trả lời. Hà Bảo Ngân phất tay.
"Đứng lên đi..."
"Đa tạ vương phi..."
Lã Mộng Kỳ hô nhẹ một tiếng, đứng thẳng người lên. Hà Bảo Ngân nhìn qua nàng ta một lượt, nói.
"Thân thể ngươi nhìn không được khỏe?"
Lã Mộng Kỳ gật đầu.
"Đa tạ vương phi quan tâm, ta bị người hạ độc, cũng may nhờ có Quân ca... ca... à... vương...vương gia chiếu cố, nên đã tốt hơn rất nhiều rồi ạ..."
"Ừm... Nhìn thấy tình cảm của ngươi và vương gia rất tốt."
Lã Mộng Kỳ nhẹ gật đầu, ánh mắt như tràn ra muôn vàn ôn nhu, nhỏ giọng đáp.
"Ta cùng vương gia, cũng được xem như thanh mai trúc mã đi. Khi ta gặp huynh ấy, vừa gặp đã thích, huynh ấy rất tốt, quan tâm ta, dạy ta cưỡi ngựa, còn mang ta đi săn..."
Hà Bảo Ngân cười lên một tiếng, gật đầu.
"Tình cảm tốt như vậy, vì sao hai người lại chia xa..."
Lã Mộng Kỳ khẽ cụp mắt, nhỏ giọng, nước mắt trong một giây đã rơi xuống.
"Cả nhà ta bị kẻ xấu hãm hại, ta bị người ta đuổi giết phải trốn chui, trốn lủi, không dám làm liên lụy đến huynh ấy..."
Nàng ta hơi ngừng lại, nấc lên một tiếng, thấy Hà Bảo Ngân đang chờ nghe, lại nói tiếp.
"Nếu không phải ta vô tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965673/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.