Trong đêm, tin tức tứ hoàng tử tạo phản nhanh chóng bị truyền ra, các hoàng tử, vương công đại thần gấp gáp chạy tới.
Khi nhìn thấy, Lê Hữu Quân đang đứng ở bên cạnh Thái Hòa đế thì ầm thầm giật mình, đưa mắt nhìn nhau.
Nhóm triều thần ngẩng đầu nhìn về phía Thái Hòa đế đang đứng trên hoàng vị, có người trong mắt lộ ra sự kinh hãi, có vui mừng khôn xiết, có cả nét mặt tuyệt vọng.
Thái Hòa đế thu hết vẻ mặt của từng người một vào trong mắt, lúc này mới bước lên ngự liễn đi đến điện tam bảo. Chúng thần nối đuôi nhau theo kịp, có mấy người chân nhũn ngã oặt ra, hồi lâu không bò dậy nổi.
Người nhà ngoại của Lê Hưng Vinh nhìn đại cục liền biết lần này bọn họ xong rồi.
Đại quân hơn mười vạn đứng chờ ở ngoại ô kinh thành, bức cung, bức cung cái gì? Chỉ sợ một khắc trước đại sự vừa thành, một khắc sau hoàng thành sẽ bị đại quân san phẳng. Hoàng thượng sắp xếp như vậy là trùng hợp sao? Dĩ nhiên không phải! Thật ra ông ta cái gì cũng đã đặt trong mắt, chẳng qua giương cung mà không bắn thôi.
Mấy vị hoàng tử thì âm thầm tiếc hận, tại sao người cứu giá không phải là bọn họ cơ chứ.
Bên trên một mái cung cao, có ba hắc y nhân đứng nhìn tình hình đang diễn ra.
"Ha... Tên Lê Hưng Vinh này đúng là vô dụng, đã đưa cho hắn thanh đao sắc như vậy mà cũng không biết dùng..."
"Lão tam, lần này ngươi thua rồi..."
"Haha...Vậy để ta xem, người mà ngươi chọn sẽ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965669/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.