Dương Nhung nghe nàng nói cũng hít vào một hơi khí lạnh, nhưng vẫn tận tình khuyên can.
"Cũng chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, Vương phi đừng quá lo lắng..."
"Các người không hiểu đâu..."
Hà Bảo Ngân xua tay, nàng cố gắng bình tĩnh một chút, nói tiếp.
"Các người mau thu dọn đồ, Đường Yên tỷ mau chuẩn bị thuốc mang theo, càng nhiều, càng đầy đủ, càng tốt... Mau lên đi..."
Thấy nàng một mực như vậy ba người Đường Yên chỉ biết nhìn nhau.
Đường Yên suy nghĩ một chút, lại trầm giọng khuyên can.
"Nếu lo lắng quá, hay người có thể phái người đi truyền tin cho vương gia, đâu nhất thiết phải tự thân đến đó. Nơi ấy là chiến trường gươm đao khói lửa, phản quân khắp nơi, không phải là nơi mà người thường có thể đặt chân đến.”
“Muốn truyền tin thì cũng phải có người đi mới được, không bằng để ta tự đi gặp người để khỏi phải chờ đợi lo lắng.”
Hà Bảo Ngân kiên định xua tay.
Biết không thể khuyên ngăn được nàng, Dương Nhung chỉ còn cách thở dài nói.
"Nếu người nhất quyết muốn đi thì cũng phải chờ đến khi trời sáng đã chứ ạ, còn phải sắp xếp trong ngoài một chút..."
Đường Yên nghe Dương Nhung nói cũng vội gật đầu phụ họa.
"Đúng... Đúng vậy, nếu người muốn đi cũng phải tìm quản gia giao phó, còn phải nói với Hầu gia và phu nhân một tiếng nữa..."
Hà Bảo Ngân đã bình tĩnh, nghe các nàng nói có lý cũng gật đầu đồng ý, sau đó mới chịu nằm lại trên giường, nhưng đêm nay lại không có cách nào ngủ ngon được.
Sáng sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965662/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.