Lại qua hai ngày sau, vào đêm ngày thứ năm của trận đấu, Lý Mộc cho quân trong đêm dồn lực công kích thành của Đại Nam, nhưng hắn còn chưa kịp công thành thì ở bên thành của Thanh Quốc đã bị đánh hạ.
Ánh lửa cháy rực, Lê Hữu Quân đứng ở trên tường thành của Thanh Quốc đốt lửa, đánh trống vang vọng.
Lý Mộc đứng chết trân tại chỗ nhìn thành trì của mình bị đánh chiếm.
"Làm sao có thể chứ?"
Trận đấu kết thúc, Đại Nam toàn thắng, Thái Hoà Đế cười đến một đêm mất ngủ.
Lê Hữu Quân mang một thân bụi bặm, mệt mỏi trở về tắm giặt, rồi như một cơn gió chạy tới lều trại của Hà Bảo Ngân.
"Mệt quá..."
"Mệt như vậy, không ở trong phòng ngủ còn chạy loạn tới đây làm cái gì..."
Hà Bảo Ngân làm vẻ hỏi.
"Á..."
Lê Hữu Quân đi tới bên cạnh nàng, không nói, không rằng, bế bổng nàng lên, đi tới bên giường.
Chờ cho cả hai đã yên vị trên giường ấm, lúc này Lê Hữu Quân mới nói.
"Ta nhớ nàng muốn chết. Không có nàng không ngủ được..."
"Trước đó không có ta, ta thấy chàng vẫn ăn ngon ngủ kỹ đấy thôi..."
"Nàng có thấy ai ăn khoai sắn hai mươi mấy năm, rồi được ăn sơn hào hải vị, sau đó còn nuốt nổi khoai sắn hay không?"
"Vô sỉ..."
Hà Bảo Ngân sẵng giọng mắng một câu, biết hắn mệt mỏi là thật liền cũng chẳng so đo nhiều, mặc cho hắn ôm.
Lý Mộc thua trận, trong lòng vô cùng khó chịu, cả đêm ở trận địa nghiên cứu, cuối cùng chính hắn phát hiện ra có một đường hầm mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965628/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.