Hà Bảo Ngân suy tư một lúc lâu, không chắc chắn, nói.
"Ta cũng không hiểu rõ về phương diện này cho lắm, ta từng nghe qua một phương thức hóa giải thôi miên, ta không thể nhớ chính xác, nhưng nó đại khái là để người bị thôi miên tĩnh tâm, tự mình thôi miên chính mình hóa giải khống chế của kẻ khác..."
"Là sao?"
Lê Hữu Quân khó hiểu nhìn nàng. Hà Bảo Ngân lại lâm vào suy tư, nghĩ một lát lại nói.
"Là như thế này, chúng ta có thể tìm một ngôi chùa thanh tịnh, để hắn ngày ngày nghe kinh phật tự mình tịnh tâm, sau đó ở đại não dùng chính ý thức của mình đánh tan sự khống chế kia đi..."
Huỳnh Minh đưa mắt nhìn Huỳnh Kha.
"Ngươi hiểu gì không?"
Huỳnh Kha vô lực lắc đầu.
"Rối não quá... Càng nghe càng không hiểu..."
Lê Hữu Quân lạnh lùng trừng hai người, cả hai đều cúi đầu, không dám nghị luận thêm. Hắn nhìn Hà Bảo Ngân, nói.
"Vậy chuyện hiện giờ của chúng ta chính là đưa hắn lên chùa để hắn tĩnh tâm, còn có thể thoát khỏi khống chế của thuật thôi miên kia hay không thì là ở chính hắn..."
Hà Bảo Ngân gật đầu như băm tỏi, giơ một ngón tay cái mà khen ngợi hắn.
"Chính xác... Chùa càng thanh tịnh, có cao tăng giúp hắn khai thông càng tốt..."
"Được..."
Lê Hữu Quân gật đầu, phân phó cho Huỳnh Kha.
"Ngươi mang hắn đến Linh An Phật Tự tìm sư trụ trì đi..."
"Tuân mệnh..."
Huỳnh Kha nhận mệnh, một quyền bổ lên gáy Bùi Nguyền rồi vác hắn lên vai rời đi. Chờ Bùi Kha vừa rời đi, Huỳnh Minh đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965609/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.