Lúc này hoàng đế đã xem xong tấu chương của Nguyễn Châu, sắc mặt hắn cực kỳ không tốt, nặng nề vỗ ngự án nói.
“Nguyễn Châu, ngươi nói cho trẫm, những điều này là do ai dạy ngươi nói?”
Trong tấu chương của hắn liệt ra tội trạng của Trương Lộc, thật sự quá xúc mục kinh tâm, hoàng đế căn bản là không thể tin được.
Nguyễn Châu còn chưa nói chuyện, trước cửa đại điện bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm trầm ấm, dễ nghe.
“Khởi bẩm hoàng thượng, là lão thần nói...”
Lời nói chưa dứt, một lão nhân chống quải trượng, đã đi vào trong đại điện.
Lê Cảnh Ân hồ nghi nhìn hắn.
“Thiết lão tướng quân... người sao lại ở đây?"
Thiết lão tướng quân mang trên mặt nụ cười thản nhiên.
"Có vẻ Đại hoàng tử không chào đón lão già này thì phải..."
"Không dám..."
Lê Cảnh Ân chắp tay, cười còn khó cơi hơn khóc nói.
Thiết tướng quân cũng chẳng để ý đến hắn, xoay đầu lại, ôm quyền nói với Thái Hòa đế.
“Hoàng Thượng, lão thần cáo lão hồi hương, yêu thích ngắm cảnh non sông gấm vóc nên mấy năm gần đây, ta vẫn luôn đi khắp đại giang nam bắc, chứng kiến cuộc sống của dân chúng. Cách đây hơn hai tháng, ta đã đến Trung Kỳ, tại đây chính ta đã chứng kiến, thiên tai xảy đến, dân chúng thống khổ, mười phần chết ba, dùng tám chữ ‘hoang tàn ngàn dặm, chết đói khắp nơi’ này đều không đủ hình dung.
Ta tự mình điều tra, Trương Lộc chủ chính mới không tới một năm, đã đem Trung Kỳ gieo họa thành bộ dáng này, quả thực nhân thần cộng phẫn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965596/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.