Chương trước
Chương sau
Lê Hữu Quân nhìn sự tình loạn thành một đoàn ở trước mặt, đập mạnh ly trà trong tay xuống bàn, nghiêm giọng, ra lệnh cho thủ hạ.
"Các người, còn không tách bọn họ ra cho bổn vương..."
Rất nhanh, hai lão thái bà đã bị thủ hạ của Lê Hữu Quân, cứng rắn tách ra.
Hai người nhìn nhau với ánh mắt, như muốn ăn tươi, nuốt sống đối phương.
Lý di nương, nhanh chóng bình tĩnh lại, quỳ đến trước mặt của Lê Hữu Quân.
"Vương gia... Lão thân cầu xin ngài điều tra, rõ ràng chuyện này..."
Lê Hữu Quân nhức đầu, mất kiên nhẫn, cắt ngang lời của bà ta.
"Chuyện này bản vương sẽ quản, ta sẽ không để cho bất cứ người vô tội nào, bị oan uổng..."
Có được lời bảo đảm này của hắn, Lý di nương mừng như điên, dập đầu liên tiếp mấy cái.
"Tạ ơn vương gia..."
Lê Hữu Quân gọi Đường Y tới, phân phó.
"Ngươi có cách, tìm ra kẻ hạ độc hay không?"
Đường Y phấn khích gật đầu, tay thậm chí còn muốn xoa xoa, đi lên.
"Bẩm vương gia, độc này những ai tiếp xúc qua, đều sẽ lưu lại trên người trong vòng mười ngày.
Ta có một cách, chỉ cần thử một chút, có thể dễ dàng tìm ra kẻ hạ độc."
Lê Hữu Quân hài lòng, phất tay.
"Vậy ngươi mau làm đi."
Đường Y lĩnh mệnh, lui xuống dưới. Rất nhanh hắn đã trở lại, trên tay là một thau nước.
Hắn mang thau nước tới, đặt ở chính giữa điện, lúc này mới nói.
"Đây là nước giấm, chỉ cần để cho tất cả người của quý phủ, nhúng tay vào sẽ tìm được hung thủ."
Hà Bảo Ngân ánh mắt rất chăm chú nhìn Đường Y, đối với y thuật của người này nàng vô cùng rõ ràng. Hắn vô cùng giỏi.
Nhưng nàng đang vô cùng thắc mắc, hắn tại sao lại ở đây, nghe theo sai bảo của Khánh Vương kia.
Nàng nhìn sang Đường Yên, nhỏ giọng mà hỏi.
"Sư huynh của tỷ, sao lại đi theo Khánh Vương rồi."
Đường Yên nghe nàng hỏi, thoáng chút ngẩn người, cười trừ một tiếng, nói.
"À... Cái này... Tiểu thư đừng để ý tới huynh ấy. Huynh ấy bị tiền làm mờ mắt, bình thường không có chuyện gì đều chạy loạn. Khánh Vương cách đây không lâu, đã cứu hắn một mạng, sau khi biết hắn, y thuật cao minh liền dùng giá cao, dụ dỗ hắn về làm việc cho mình."
Hà Bảo Ngân nhíu mày, nhìn Đường Y, có chút bất mãn.
"Vậy Thanh Phong ca ca, phải làm sao?"
Đường Yên thật không biết nên nói thế nào, rối rắm một chút, thuận miệng, nói.
"Hắn... Hắn là lao động tự do, ăn hai mang, làm việc đôi bên. Chỉ là bên Các Chủ ít chuyện để làm, bình thường hắn ở phòng thuốc đến mốc người, hiện tại vừa hay, không buồn chân tay nữa..."
Hà Bảo Ngân nghe, hiểu ra, gật đầu. Bên cạnh, Đường Y bắt đầu cho từng người một, nhúng tay vào trong chậu nước dấm.
Rất nhanh, tất cả người trong hầu phủ, ai cũng đều nhúng tay qua nước dấm. Đường Y cười hài lòng, chờ qua một lúc, nói.
"Được rồi, bây giờ tất cả mọi người giơ hai tay lên cho ta kiểm tra."
Đường Y đi đến, nhìn qua tay của từng người, khi đến chỗ của Hồ ma ma, bà ta vô thức, muốn giấu đi tay của mình. Đường Y dừng lại, ánh mắt lóe lên ý cười.
"Ô... Tìm thấy rồi này..."
Hồ ma ma chột dạ, ánh mắt láo liên, nhìn về phía lão phu nhân, muốn cầu cứu.
"Ta... Ta không hiểu đại nhân đang nói gì?"
Đường Y cười lên ha hả, bắt lấy tay của bà ta.
"Để ta nói rõ một chút nhé. Độc Phong Hý này rất đặc biệt, một khi đã tiếp xúc qua với nó, nó sẽ ở trên người kẻ đó mười ngày.
Trong thời gian này, chỉ cần tay của kẻ đó tiếp xúc với dấm, móng tay sẽ chuyển sang màu tím."
Hắn hơi dừng một chút, còn vô cùng hứng thú đi vòng vòng xung quanh Hồ ma ma một lúc, nói.
"Độc này vô cùng hiếm có, khó tìm, ta thắc mắc một chút, ngươi ở đâu mà có vậy? Có thể chỉ cho ta một chút hay không?"
Hồ ma ma hai chân mềm nhũn, ngã xuống, ánh mắt hoảng hốt, nhìn lão phu nhân.
"Lão phu nhân..."
"Bốp..." Không để Hồ ma ma nói xong, lão phu nhân đã lao tới, giáng cho bà ta hai cái bạt tai, ánh mắt đỏ lên, quát lớn, đầy phẫn hận.
"Câm miệng... Tiện nhân này, thật không ngờ ngươi lại là kẻ như vậy... Tại sao... Tại sao, ngươi lại hại lão hầu gia nhà chúng ta..."
Lý di nương nhìn phản ứng này của Lão phu nhân, cất giọng trào phúng.
"Lão phu nhân... Người đây là đang làm cái gì vậy? Hồ ma ma là hạ nhân theo bên người ngài, được ngài từ nhà mẹ đẻ mang tới...
Bà ta hiện tại là kẻ ác nhân, hạ độc hại lão hầu gia. Ta nghĩ Lão phu nhân, ngài cũng nên giải thích một chút đi..."
Lão phu nhân bị Lý di nương nói, trong lòng hận không thể xé miệng Lý di nương ra, hung hăng trừng mắt, quát.
"Câm miệng... Tiện nhân... Một thứ tiện thiếp nhỏ bé như ngươi, ở đây còn chưa có chỗ cho ngươi nói chuyện đâu..."
Lê Hữu Quân nhìn qua Hà Bảo Ngân một chút, thấy nàng đang nhìn qua bên này, trong mắt tràn đầy phấn khích xem cuộc vui, mày kiếm khẽ nhíu lại.
"Các người đã đủ chưa... Đều yên lặng hết cho bổn vương..."
Trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh lại, ai cũng không dám thở mạnh, làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình.
Lê Hữu Quân đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người của Hồ ma ma.
"Người hạ độc, hại chết lão hầu gia là ngươi?"
Hồ ma ma hai chân run rẩy, quỳ xuống, dập đầu.
"Vương gia tha mạng... Vương gia tha mạng... Ta chỉ... Aaaa..."
Khi bà ta đang nói, Lão phu nhân lại như nổi cơn tam bành, gào lên lao tới, túm lấy tóc bà ta, kéo xuống.
"Đồ khốn kiếp nhà ngươi... Ta liều mạng với ngươi..."
Hồ ma ma bị kéo đau, đưa tay phản kháng, lúc này lão phu nhân mới ghé vào tai bà ta, nói nhỏ một tiếng, âm lượng chỉ đủ để cho Hồ ma ma nghe.
"Cả nhà ngươi ta sẽ trông coi..."
Lão phu nhân vừa nói xong, cũng chưa kịp biết, Hồ ma ma có hiểu ý mình hay không, đã bị người của Lê Hữu Quân lôi sang một bên.
Hồ ma ma cả người ngây ngốc, ánh mắt mở lớn như không thể tin được, nhìn lão phu nhân.
Hà Bảo Ngân vẫn luôn ở một bên chú ý quan sát tất cả, nàng nhìn qua liền biết, lão phu nhân đang giở trò. Nhưng thân phận của nàng không đủ để lên tiếng.
Nhưng cũng không cần nàng lên tiếng, phụ thân nàng, ở một bên đã phẫn nộ, chỉ tay vào Hồ ma ma mà, gằn giọng, căm giận, nói.
"Hồ ma ma... Ngươi là người đi theo lão phu nhân lâu nhất, hầu phủ cũng chưa từng bạc đãi ngươi cái gì.
Tại sao ngươi lại hại phụ thân của ta..."
Hồ ma ma bị khí thế cùng hận ý, của Hà Trí Bình làm cho hoảng hốt, vô thức vẫn nhìn về phía lão phu nhân.
Hà Kính Phi nhanh ý, hắn di chuyển một chút, chắn đi tầm mắt của bà ta, trên tay hắn không biết từ bao giờ lại lộ ra một cái thẻ bài đen nhánh.
Hồ ma ma nhìn thẻ bài kia, cả người vô lực ngã ra, kêu lên.
"Là ta... Là tự ta làm... Ta hận hắn ta…"
Hà Trí Bình tức giận, nắm chặt tay, nghiến răng, hỏi.
"Vì sao?"
Hồ ma ma ngước mắt nhìn lên, khóe môi cong lên cười giễu cợt.
"Vì sao à? Ta cũng muốn hỏi một câu. Vì sao đều là con của hắn, đều là dòng dõi hầu phủ, mà các ngươi thì được cẩm y ngọc thực. Chỉ có con của ta là bị nhốt ở một thôn trang nhỏ kia..."
Nói đến đây, ánh mắt của bà ta đã đỏ ngàu, chất chứa mọi hận thù, nghiến răng, nói tiếp.
"Haha... Hắn nhìn trúng ta, cùng ta đồng giường, cộng chẩm, khi ta có thai hắn cũng hứa, sẽ nạp ta làm thiếp…
Ấy vậy mà vì thê tử của hắn, Nguyễn thị mang thai, nàng bị động thai khí, đại phu nói nàng không thể chịu đả kích tinh thần, vì để cho nàng an tâm dưỡng thai, hắn đã đưa ta đi tới thôn trang nọ sinh con.
Đứa nhỏ sinh ra, ốm yếu bệnh tật, đầu óc có chút chậm chạp, hắn lại nói, do thân phận ta thấp kém, nên sinh con mới như vậy."
Bà ta hơi dừng một chút nhìn sang Tam phòng, cừu hận thiêu đốt lý trí.
"Tam gia, ngươi có biết hay không, chính vì sự xuất hiện của ngươi đã hại ta thê thảm như vậy... Haha... Ta hận... Ta hận..."
Bà ta ngửa cổ lên trời, nước mắt lăn dài, khóc đến thê lương.
"Đều là số ta đã vậy, ta cam chịu. Nhưng con trai ta thì sao, hắn cũng là dòng dõi hầu phủ mà, vì cái gì hắn lại phải chịu tủi nhục tới vậy... Hắn năm vừa rồi ở bên ngoài gặp nạn, ta tới cầu người làm phụ thân của hắn giúp đỡ, ấy vậy mà hắn không giúp, còn sỉ nhục chúng ta..
Người như hắn, đáng chết lắm..."
Tất cả mọi người nghe xong đoạn truyện này đều ngây người. Lão Hầu Gia khi xưa, phong lưu thành tính là chuyện ai cũng biết, nhưng nam nhân ai chẳng tam thê tứ thiếp.
Nhưng ai cũng không thể ngờ, lão hầu gia luôn thể hiện là người nhân hậu, yêu thương con cháu là vậy, lại làm ra cái chuyện như thế.
Hà Trí Bình cũng không ngờ, năm xưa khi mẫu thân mang thai mình, còn có một chuyện như vậy, ẩn sâu bên dưới. Bất ngờ có một ý nghĩ, xẹt qua trong đầu của hắn.
Hà Trí Bình gần như mất bình tĩnh, lao tới chỗ của Hồ ma ma.
"Có phải, cái chết của mẫu thân ta và chuyện thiết kế Bảo Ngân nhà ta ngày hôm nay, đều là ngươi làm..."
Hồ ma ma nhìn Hà Trí Bình, khóe môi cong lên, cười to.
"Haha... Ngươi thấy thế nào?"
"Bốp..." Hà Trí Bình tức giận không thể kiềm chế, đánh xuống mấy bạt tai.
Hồ ma ma chật vật ngã xuống, khóe môi máu trào ra, nhưng bà ta càng cười to hơn.
"Haha... Đây đều là các người nợ mẫu tử ta... Đều là các người nợ chúng ta..."
Lê Hữu Quân thấy chuyện cũng đã rõ, có hỏi thêm cũng chỉ có như vậy, ra hiệu cho Huỳnh Kha.
"Mang bà ta đi..."
Hồ ma ma bị người của Đông Doanh mang đi, đại sảnh liền trở lên yên tĩnh tới lạ thường. Lê Hữu Quân trầm tư uống xong một ly trà, mới nói.
"Mọi chuyện đến đây tạm thời dừng lại, các người trước hết, làm xong tang sự cho lão hầu gia.
Ta trở về điều tra thêm, làm rõ sự tình, sẽ trình lên Thánh Thượng xem xét."
Nói xong hắn xoay người rời đi, khi đi qua Hà Bảo Ngân, hắn bất ngờ khom người nói nhỏ với nàng.
"Hà Xuân Huyện Chủ, lồng heo ngồi có thoải mái hay không?"
Hà Bảo Ngân trên trán chảy xuống mấy vạch đen, nàng mạnh mẽ, nuốt xuống mấy lời chửi thề sắp vọt ra khỏi miệng. Trong lòng thì ngàn lần phỉ nhổ. Thoải mái cái con khỉ khô ấy, không lẽ, bà đây lại ấn đầu ngươi vào đó, cho ngươi biết cảm giác.
Lê Hữu Quân thấy nàng tức giận, môi mấp máy muốn chửi mà không thể nói ra, vô cùng hài lòng, tâm tình tốt, rời đi.
Tang sự của Lão Hầu gia vừa xong, thánh chỉ của Hoàng Thượng đã tới. Cả Hầu phủ quy củ, quỳ ở của tiếp chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Kỷ thị thân là Hầu Phu Nhân, cáo mệnh tứ phẩm nhưng hành vi không đúng, không phân rõ phải trái, đúng sai, lạm dụng tư hình với Ngự Nữ, không thông qua triều đình. Coi thường vương pháp. Nay thu hồi cáo mệnh và tước hiệu Hầu Phu Nhân...
Hà Kính Triển, Hàn Kính Phi vụ lợi cá nhân, không phân trái phải cùng Kỷ Thị lạm dụng tư hình với Ngự Nữ. Phạt đánh ba mươi trượng, giáng ba cấp, phạt bổng lộc một năm.
Những người có liên quan tới sự việc, giao cho Đông Doanh, tùy theo tội trạng đưa ra hình phạt thích đáng.
Khâm thử..."
Thánh chỉ vừa tuyên, lão phu nhân trực tiếp ngất đi. Hà Kính Triển, Hà Kính Phi thất thần ngã ngồi trên đất. Đại phòng, nhị phòng loạn thành một đoàn.
Tam phòng, sau khi tiễn công công tuyên chỉ ra về, cảm thấy không còn chuyện liên quan, liền trở về viện của mình.
...........................................................................
Chuyện của Định Hầu Phủ trở thành đề tài nóng, được bàn luận xôn xao tại các tửu lâu liên tục mấy ngày, cuối cùng cũng bị một tin tức mới đè xuống.
Hoàng thất, ba năm theo lệ lại tổ chức đại lễ Tế Tổ một lần. Năm nay Bình Ca đại sư tự mình xuất môn, xuống núi chủ trì đại lễ.
Trên đại điện, một vị sư tuổi ngoài tám mươi, râu tóc bạc phơ, vẻ ngoài phúc hậu được người dẫn vào.
Các vị đại thần thấy người tới, vội vàng cúi đầu, khom người, đồng thanh gọi một tiếng.
"Đại sư..."
Thái Hòa đế thấy người đến, trên mặt tràn đầy ý cười, nói.
"Hoàng Thúc... Thúc đã tới rồi."
Thái Hòa Đế tiến lên, tự mình đỡ tay lão nhân gia đi tới ghế ngồi, được chuẩn bị sẵn, rồi trở về vị trí của mình.
"Hoàng thúc, lần này thúc chịu vì Hoàng thất xuất môn chủ trì đại lễ, trẫm thật sự vô cùng vui mừng."
Bình Ca đại sư khẽ đưa tay, vuốt vuốt chòm râu bạc của mình, nở nụ cười.
"Ta tuổi cũng đã gần đất xa trời, lần này xuất môn vì Hoàng Thất chủ trì đại lễ, dập đầu với tổ tiên, làm tròn một chữ hiếu, cũng là vì giang sơn xã tắc mà dốc lòng một lần."
Thái Hòa Đế ý cười càng thêm sâu, đây là vị hoàng đệ cùng mẫu với tiên đế, được tiên đế vô cùng tín nhiệm. Thái Hòa đế năm xưa, ngồi được lên ngôi vị chí tôn này, cũng là nhờ một phần công lao rất lớn, của vị hoàng thúc trước mặt.
Thái Hòa Đế đối với Bình Ca đại sư, vô cùng kính trọng, chỉ là ông từ sau khi xuất gia, vẫn luôn chuyên tâm nghiên cứu phật pháp, không màng thế sự, Thái Hòa đế nhiều lần đến thăm, đều bị ngăn ở ngoài cửa.
Lần này ông chịu xuống núi, tự mình chủ trì đại lễ, Thái Hòa Đế vô cùng cao hứng, gật đầu.
"Hoàng thúc nói phải..."
Bình Ca đại sư nhấp một ngụm trà, khuôn mặt thả lỏng vài phần.
"Vậy ta cũng không mất thời gian, vòng vo nhiều với Hoàng Đế.
Ta cần Hoàng Đế tìm cho ta hai người, một nam, một nữ, tuổi từ mười năm đến mười tám, mệnh cách phú quý, phúc phần thâm sâu, làm phúc tinh áp trận."
Thái Hòa Đế nghe xong, có chút khó xử, nói.
"Tìm một nam, một nữ, tuổi từ mười năm đến mười tám không khó. Nhưng mệnh cách và phúc phần thì..."
Bình Ca đại sư, nghe ra ý muốn nói của Thái Hòa Đế, ông cười lên, tay vuốt vuốt râu, nói.
"Vậy Hoàng Đế cứ chọn người có tuổi phù hợp tới, còn mệnh cách và phúc phần ta sẽ tự mình xem và chọn."
Thái Hòa đế cười lên, gật đầu.
"Được..."
Tin tức trong cung vừa truyền ra, bên ngoài đã bắt đầu nổi lên sóng gió, đua tranh. Các quan viên lớn nhỏ, sau khi trở về, gấp gáp cùng người nhà thảo luận,chuẩn bị.
Trong Vĩnh Cảnh điện, Bình Ca đại sư đang ngồi uống trà, ở bên ngoài có một thái giám đi vào.
"Đại sư..."
Bình Ca đại sư hơi ngẩng đầu, nhìn hắn.
"Có chuyện gì?"
Thái giám cúi đầu, cung kính.
"Bẩm, ở bên ngoài có mấy vị đại thần, muốn xin cầu kiến ạ..."
Bình Ca đại sư khẽ nhíu mày, phất tay với thái giám.
"Ngươi nói với bọn họ, trước khi đại lễ diễn ra ta muốn tĩnh tâm, sẽ không gặp khách..."
Thái giám nghe hiểu ý của hắn, cung kính.
"Nô tài hiểu rồi ạ..."
Bình Ca đại sư gật đầu, hài lòng.
"Tốt...Vậy ngươi ra ngoài đi..."
Thái giám đi ra bên ngoài, mấy vị đại thần đều đang nhìn hắn, ánh mắt nóng rực. Thái giám ra chiều khó xử, nói.
"Các vị đại nhân, đại sư nói, trước khi đại lễ diễn ra, ngài muốn tĩnh tâm... Các vị, xin trở về..."
Mấy vị đại thần đưa mắt nhìn nhau, trong lòng có chút bất mãn.
"Vậy chúng ta cáo từ..."
Bình Ca đại sư thấy bọn họ đã rời đi, khẽ lắc đầu.
"Bao năm đã qua, bọn họ vẫn như vậy, không hề thay đổi. Aizzz..."
Hà Bảo Ngân ở trong viện nhàm chán, nghĩ tới, mình cũng đã lâu chưa có ra ngoài dạo phố rồi, liền mang theo Đường Yên và Dương Nhung đi ra ngoài.
Ba chủ tớ đi qua một con phố, trên tay đã mang đầy túi lớn, túi nhỏ. Dương Nhung nhìn tiểu thư nhà mình, hứng thú vẫn bừng bừng, tiếp tục mua, mua và mua, thở dài.
"Tiểu thư, ngài mua nhiều như vậy có dùng hết được không?"
Hà Bảo Ngân ngưng tay chọn đồ, nhìn nàng, lắc lắc đầu.
"Không dùng hết..."
Dương Nhung bất đắc dĩ.
"Vậy người còn mua nữa..." . truyện kiếm hiệp hay
Hà Bảo Ngân chép miệng, đi tới khoác vai Dương Nhung.
"Ta đâu có nói là mua cho mình. Ta là mang tặng cho người khác mà."
Dương Nhung có chút kinh ngạc nhìn nàng.
"Tiểu thư muốn tặng quà cho ai?"
Hà Bảo Ngân vỗ vỗ bả vai nàng, cười, nói.
"Ta mang tặng cho nhà đại cô mẫu, ngày đó, họ chỉ vì đứng về phía chúng ta mà bị hạ dược, lần trước ta tới thăm Thanh Hương tỷ tỷ, giọng nói của tỷ ấy vẫn còn có chút không rõ đấy..."
Dương Nhung hiểu ra, gật đầu. Đường Yên ở một bên cũng thở dài. Lão phu nhân, đại phòng, nhị phòng hạ thủ không hề lưu tình, độc kia tuy không hại chết người, nhưng có thể khiến dây thanh quản của người trúng độc, bị nghẹn, trong một thời gian ngắn không thể nói chuyện, nếu không có thuốc giải, chờ tới khi tự nói được thì giọng nói sẽ khàn khàn, khó nghe vô cùng.
Biết Hà Bảo Ngân trong lòng áy náy, Đường Yên an ủi nàng.
"Tiểu thư yên tâm, độc kia đã được giải trừ hoàn toàn, biểu tiểu thư rất nhanh sẽ nói chuyện như bình thường thôi."
Hà Bảo Ngân đối với y thuật của Đường Yên vô cùng tin tưởng, gật đầu.
"Ta biết..."
(còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.