Lão phu nhân mất kiên nhẫn, ánh mắt trở nên hung ác, nhìn vào lão nhân trưởng họ.
Bên cạnh bà ta, Hồ ma ma cố ý dịch sang bên cạnh một chút, trên tay để lộ ra một cây trâm ngọc tinh xảo, đặc biệt.
Đại lão gia Hà Kính Triển, cũng nóng lòng không kém, không nhịn được mà lên tiếng.
"Lão nhân gia... Ngài là trưởng họ, ngài không thể nói như vậy được, chuyện đã đến bước này, thân là trưởng họ, ngài phải đưa ra hướng giải quyết rõ ràng đi chứ..."
Lão nhân trưởng họ, ánh mắt nhìn cây trâm trên tay Hồ ma ma, thoáng chốc co lại, sợ hãi, lảo đảo đứng không vững, vịn vào người bên cạnh để ổn định lại.
"Ta... Ta..."
Lão phu nhân tức giận, hung hăng cắn môi, kéo khăn tang trùm kín đầu, ngã xuống, gào lên.
"Lão gia... Lão gia... Người khi sống vì người trong họ tộc, vất vả biết bao nhiêu... Vậy mà hôm nay, người ngậm uất ức mà đi, không có ai muốn vì người đứng ra nói lời công bằng..."
Hà Kính Phi thấy lão phu nhân khóc thảm thiết như vậy, khóe môi giật giật vài cái. Quan khách tới viếng, nén thở dài, đi lên an ủi bà ta.
"Lão phu nhân, người bớt đau buồn..."
"Lão phu nhân, người phải chú ý sức khỏe một chút, đừng quá đau lòng..."
Lão phu nhân được an ủi, khóc càng lớn hơn.
"Huhu... Lão gia... Ta thật có lỗi với người, không thể vì người, vì hầu phủ, trừng trị kẻ bại hoại gia phong, mất mặt họ tộc, làm gương cho con cháu trong nhà. Không thể đưa nàng tuẫn táng bồi tội cho người... "
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/237784/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.