Nghe Nhị Úy nói xong Hà Bảo Ngân vô cùng tức giận mà chửi tục một tiếng.
“Mẹ nó chứ, cái bọn khốn kiếp này, để ta mà bắt được liền băm thây cho chó ăn."
Lê Hữu Quân vẫn một mặt bình tĩnh, hắn hỏi Nhị Úy từng vấn đề mà mình muốn biết. Nhị Úy đối với hắn không dấu giếm nửa điều, biết gì nói lấy.
Lê Hữu Quân hỏi xong, tự mình xâu chuỗi lại sự tình, từ đó tìm được một chút manh mối.
Hắn muốn nhanh chóng tra ra sự tình liền rời đi, vừa ra khỏi cửa, tay bị bắt lại. Hà Bảo Ngân mang theo vẻ mặt nịnh nọt chân chó, cười lấy lòng.
“Ngươi mang theo ta đi với…”
“Ngươi là một nữ tử, đi theo làm gì…”
Hà Bảo Ngân nghe thấy hắn trong giọng nói có chút khinh thường, vô cùng không hài lòng đưa tay vỗ vỗ ngực mà nói.
“Ngươi đừng có mà coi thường người khác nhé, bản cô nương ta đây, phá án, suy luận như thần đấy, ngươi mang theo ta đảm bảo không sợ thiệt.”
Lê Hữu Quân bị nàng cuốn lấy không buông, cuối cùng cũng phải đồng ý mang theo một cái đuôi này.
Hà Bảo Ngân được Lê Hữu Quân mang theo, vô cùng cao hứng suốt một chặng đường đi ở bên tai hắn mà hỏi đông hỏi tây.
"Này, huynh là nhân sĩ giang hồ sao…"
Lê Hữu Quân không muốn phản ứng, mặc kệ nàng hỏi. Hà Bảo Ngân bị làm lơ vẫn không bỏ cuộc vừa đi, vừa nói.
"Huynh là người của môn phái nào… Môn phái của huynh có lớn không… Ê… này, ta đang hỏi huynh đấy… Sao huynh lại lạnh lùng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/237779/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.