" Chàng có thể ra ngoài nhưng với một điều kiện... " 
" Nga... Nương tử cứ nói... " 
Liễu Như Yên mỉm cười đưa tay ôm lấy cổ Triệu Tử Duệ 
" Phải cho thiếp đi cùng " 
Triệu Tử Duệ đứng lặng im một lúc sau lại nói 
" Đột nhiên ta cảm thấy trong người không được khỏe nga..., không muốn ra ngoài nữa " 
Khóe miệng Liễu Như Yên khẽ câu lên 
" Được thôi! Tùy chàng " 
Cả ngày hôm đó Triệu Tử Duệ lại ra hoa viên trút giận lên những bụi hoa mẫu đơn 
[ Ta ngắt, ta ngắt... ] 
Triệu Tử Duệ ngắt trụi cả bụi hoa mẫu đơn trước mặt mình, sau đó còn giận dỗi bới cả gốc rễ của bọn chúng lên hết 
Liễu Như Yên ngồi gần đó chỉ lặng lẽ cười thầm, dạo gần đây nàng cảm thấy tướng công của nàng rất thú vị khiến cho nàng cứ muốn tìm cách trêu chọc không ngừng 
[ Hừ... Cứ theo sát ta cả ngày không cảm thấy chán sao? Mà cũng lạ thật, dạo gần đây tại sao cô ta lại không đi tìm Triệu Tử Kiệt? ] 
" Tử Duệ Đại Ca có mang quà đến cho đệ đây " 
[ Đấy! Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay ] 
Triệu Tử Duệ đang rất buồn bực trong lòng nên cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn ta 
Triệu Tử Kiệt khó hiểu nhìn sang Liễu Như Yên 
" Tên ngốc đó hôm nay làm sao vậy? " 
" Cũng không có gì chỉ là giở chứng trẻ con thôi " 
Triệu Tử Kiệt quan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-gia-ngoc-thu-tan-nuong/3727883/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.