Liễu Như Yên nhanh chân bước vào trong đưa mắt quan sát khắp cả căn phòng thì chỉ nhìn thấy một mình Yên Vân ngồi bắt chéo chân lắc lư chung rựu trên tay
Liễu Như Yên ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Yên Vân
" Người đâu ? "
Yên Vân khẽ câu lên nụ cười tà mị
" Mỗi ngày người ra ra vào vào Mỹ Nhân Lâu này đếm đến không xuể, không biết vị mà cô nương đang nói đến là người phương nào tên họ là gì ? "
Liễu Như Yên đưa mắt khẽ lườm Yên Vân
" Hừ ! Nực cười ! Cô đừng ở đó mà giở trò với ta? Khôn hồn thì nên giao chàng ấy ra đây "
Yên Vân mỉm cười chống cầm thách thức Liễu Như Yên
" Vậy... thì mời cô nương tự lục soát "
Liễu Như Yên lục tung tất cả mọi ngóc ngách trong phòng mà vẫn không tìm thấy Triệu Tử Duệ đâu cả
Nàng ta cau mày đưa mắt khẽ lườm hai tên gia đinh
Hai tên gia đinh sợ hãi cúi mặt xuống
Yên Vân khóe miệng khẽ câu lên nàng đứng dậy lướt qua Liễu Như Yên
" Cô nương đã tìm thấy được người của mình hay chưa ? "
Liễu Như Yên tức giận không nói lời nào liền quay người bỏ đi
Yên Vân nhìn theo cho đến khi thấy Liễu Như Yên đã ra khỏi Mỹ Nhân Lâu thì nàng mới đóng kín cửa phòng lại thở phào nhẹ nhỏm
" Cô nương ấy đã đi rồi "
Triệu Tử Duệ bên ngoài cửa sổ hì hục cố gắng leo vào
Triệu Tử Duệ thở một hơi dài, khẽ mỉm cười ôm lấy Yên Vân từ phía sau
" Chàng đó! Đã có thê tử thì cũng thôi đi, đã vậy còn để cho nàng ta phát hiện được chàng đang ở nơi này nữa "
Triệu Tử Duệ nhẹ nhàng đặt cầm lên vai của Yên Vân
" Nàng sợ cô ta sao ? "
Yên Vân bất ngờ xoay người lại khẽ lườm Triệu Tử Duệ
" Chàng không sợ ? "
Triệu Tử Duệ nét mặt thản nhiên leo lên giường nằm nghiên người
" Sợ thì đã sao? Không sợ thì như thế nào? Nàng cứ mặc kệ cô ta "
Nhìn thấy Yên Vân im lặng không nói lời nào Triệu Tử Duệ đưa tay ngoắc ngoắc nàng ấy lại
Yên Vân ngoan ngoãn tiến lại gần
Triệu Tử Duệ mỉm cười kéo Yên Vân vào lòng
" Ta phải trở về rồi "
Yên Vân ngẩn đầu lên nhìn Triệu Tử Duệ
" Chàng có quay trở lại nơi này không "
Triệu Tử Duệ cúi xuống khẽ hôn lên môi Yên Vân
" Sẽ "
Yên Vân mỉm cười rút vào người Triệu Tử Duệ
Trước khi đi Triệu Tử Duệ không quên giao cho mama một vạn lượng để mama đảm bảo Yên Vân không cần phải tiếp khách
Lúc đi thì dễ đến lúc trở về lại khó, Triệu Tử Duệ núp trong một con hẻm nhỏ vuốt cầm suy nghĩ, chợt đôi mắt dừng lại trên một đống rau củ đã thối nát gần đó
Khóe miệng Triệu Tử Duệ khẽ câu lên
" Có cách "
" Phu nhân! Nhị thiếu gia đã trở về "
Một tên gia đinh chạy vào báo tin cho mẫu thân của Triệu Tử Duệ, bên cạnh còn có Liễu Như Yên
Duệ mẫu lo lắng nhanh chân bước ra xem Triệu Tử Duệ
" Duệ nhi ! Con đã đi đâu cả buổi vậy ? Tại sao cả người con lại lấm lem như thế này ? "
Triệu Tử Duệ cười ngơ ngác
" Là Duệ Nhi muốn ra ngoài bắt bướm nga"
Duệ mẫu khẽ thở dài
" Lần sau nếu muốn ra ngoài nhất định phải báo cho mẫu thân biết một tiếng có biết hay không?"
Triệu Tử Duệ ngoan ngoãn gật đầu
" Yên nhi con mau đưa Duệ nhi vào trong tắm gội đi"
" Vâng thưa mẫu thân "
Liễu Như Yên đưa Triệu Tử Duệ vào phòng tắm nơi dành riêng cho Triệu Tử Duệ
Nàng cởi sạch y phục của Triệu Tử Duệ quan sát thì nhìn thấy Triệu Tử Duệ không hề có biểu hiện gì khác lạ vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác như ngày thường, vậy tại sao A Phúc lại bảo có người nhìn thấy Triệu Tử Duệ đi vào thanh lâu, hay chỉ là do hắn ta nhìn lầm
Triệu Tử Duệ khó chịu trong lòng khi bị Liễu Như Yên nhìn thấy hết cả cơ thể của mình, nhưng Triệu Tử Duệ không thể làm gì khác được chỉ đành cười ngơ ngác giả ngốc
" Tướng công! Nếu lần sau chàng có muốn đi chơi thì nên nói cho thiếp biết một tiếng có biết không "
Triệu Tử Duệ cười ngơ ngác vội gật đầu
Liễu Như Yên khẽ mỉm cười
" Được rồi! Để thiếp giúp chàng lau người kẻo nhiểm phong hàn "
" được a! "
[ Hừ! cũng lợi cho cô quá rồi còn gì, nhìn thấy hết cả cơ thể của ta lại còn sờ soạng chạm vào người ta nữa chứ ]
Sau khi dùng bữa xong Liễu Như Yên lại dỗ dành cho Triệu Tử Duệ ngủ trước
[ Hừm! Hôm nay lại cố tình dỗ cho ta ngủ sớm để tiện đi gặp tình lang của cô nữa có đúng không ? Cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra thôi, mặc kệ sau này hậu quả các người tự gánh ]
Triệu Tử Duệ thầm mắng sau đó chẳng thèm nghĩ ngợi nữa mà đánh một giấc thẳng đến tận hôm sau mặt trời mọc lên cao thì mới chịu chầm chậm mở mắt
Triệu Tử Duệ chợt giật mình khi nhìn thấy Liễu Như Yên đang ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm mình
Liễu Như Yên khẽ mỉm cười
" Tướng công chàng đã dậy rồi sao? Nào để thiếp giúp chàng chải tóc thay y phục "
" nga nga! "
Triệu Tử Duệ cười tươi gật đầu
[ Đột nhiên sáng ra đã nhìn ta chằm chằm rồi , không phải là trúng tà đi ]
Liễu Như Yên kéo Triệu Tử Duệ ngồi trước gương sau đó nàng nhẹ nhàng chải tóc cho Triệu Tử Duệ
[ Yên Vân? Yên Vân rốt cuộc là người nào? ]
Cũng không phải ngẩu nhiên mà Liễu Như Yên ngồi ngắm Triệu Tử Duệ ngủ, chỉ là tình cờ tối qua sau khi từ chổ của Triệu Tử Kiệt trở về nàng đi ngang qua giường của Triệu Tử Duệ thì vô tình nghe được Triệu Tử Duệ trong miệng cứ lầm bầm không biết là đang nói điều gì
Liễu Như Yên thấy vậy cũng hơi tò mò đến gần để nghe rõ hơn Triệu Tử Duệ miệng cứ luyên thuyên " Yên Vân " " Yên Vân ", hình như là tên của một nữ nhân
Liễu Như Yên khẽ nhíu mày, từ nhỏ đến lớn Triệu Tử Duệ chỉ biết mỗi mình nàng đột nhiên hôm nay lại gọi tên một nữ nhân khác
[ Rốt cuộc cái tên Yên Vân phát ra từ trong miệng của Triệu Tử Duệ lại là ai ]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]