“Đây là lý do ngươi đáp ứng nàng?” Kỷ Hành cầm một miếng vải, nhìn Kỷ Thiệu Quân, nét nhăn trên mặt xuất hiện một biểu tình khó hiểu.
Trong viện không có ai, bên trái chỉ có phòng bếp, và một kho nhỏ, bên trong chứa đầy vải vóc.
Mặc dù có chút cũ kỹ, nhưng màu sắc vẫn còn tươi sáng.
Kỷ Thiệu Quân thường xuyên tới giúp Kỷ Hành dọn dẹp.
Hắn cười nhạt một tiếng, kéo một tấm vải chống bụi ra, nhỏ giọng lầm bầm: “Chính là vì nàng kêu ta cữu cữu.”
“Đừng nháo,” Kỷ Hành mặt lạnh, vẻ uy nghiêm không giảm, “Nàng không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu sao? A Liễm đã lên lớp 12 rồi, việc chuyển từ văn sang lý không phải là trò đùa.”
Chuyển trường ở lớp 12 vốn đã rất không hợp lý.
Con của hắn có chỉ số thông minh rất cao, sao có thể có chuyện ngốc như vậy.
Kỷ Thiệu Quân cũng không hiểu tại sao Bạch Liễm vừa mới trở về, tâm trạng khá tốt, bỗng nhiên lại muốn chuyển khoa.
Hắn lặng lẽ làm công việc bên tay, bỗng nhớ đến điều gì đó, do dự mở miệng: “Bạch gia kia có hai người con đều học lý sao?”
Bạch Thiếu Kha năm ngoái thi đậu Trạng Nguyên vào Giang Kinh đại học, Bạch gia đã được nhiều người biết đến, ngay cả ở Tương Thành cũng có nghe thấy, nghe nói cô con gái học khoa học tự nhiên cũng rất giỏi.
Kỷ Hành vuốt ve một đoạn lụa, nghe vậy, không lập tức lên tiếng.
Tay hắn đã nổi lên rất nhiều nếp nhăn, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-da-bi-duoi-ra-hao-mon/3712205/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.