Ngày đám người Sở Từ trở về, mới vừa vào thành môn, đã bị người vây quanh chật như nêm cối.
Bỗng nhiên vài tiếng la vang, có một quan sai lớn tiếng kêu lên: "Huyện thái gia đến, người không liên quan tản ra."
Các bình dân bá tánh thấy xác thực là Huyện thái gia nghi trượng lại đây, mới ở bên trong tách ra một đường làm cho bọn họ có thể thông qua.
Các học sinh cũng từ trên xe ngựa bước xuống, bọn họ ăn ý mà làm hai người lần này trúng cử đi ở phía trước, chờ khi bọn họ chắp tay hướng Huyện thái gia vấn an, những nhân tài còn lại cũng theo cùng nhau bái xuống.
Huyện thái gia vội vàng đi vài bước, nâng dậy Sở Từ.
"Hai vị hiền tài không cần đa lễ như vậy."
"Đa tạ lão phụ mẫu." Sở Từ cười nói.
"Ai, không thể lại xưng lão phụ mẫu, ngươi ta hai người sau này cùng làm quan trong triều, luận phẩm cấp, ngươi còn muốn cao hơn ta nửa cấp đâu! Ta tuổi tác lớn hơn, mặt dày xưng một câu huynh, nếu hiền đệ không chê, không ngại xưng một câu Dương huynh là được." Thiên Hòa nguyên niên cử tử, chỉ cần tham gia Thi Hội đó là môn sinh thiên tử, một khi nhậm quan, liền so đồng cấp cao hơn nửa cấp.
"Dương huynh hữu lễ." Sở Từ tự nhiên sẽ không lại cố chấp như vậy.
"Trước mắt đã gần đến giữa trưa, không bằng liền từ bản quan làm ông chủ, mở tiệc chiêu đãi các vị như thế nào?"
"Dương huynh thịnh tình mời, bọn ngô từ chối thì bất kính. Chỉ là, ta vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-co-dai-lam-phu-tu/401679/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.