Chương trước
Chương sau
Sở mẫu hôm nay rất cao hứng liền uống nhiều vài chén rượu, lúc này đã được Tú Nương đỡ vào phòng nghỉ ngơi.
Sở Quảng đem bàn ghế dọn trả hàng xóm bên cạnh về đến nhà, thấy Sở Từ đang ở trong nhà thu thập đồ ăn thừa trên bàn, vội vàng đi tới hỗ trợ.
"Đại ca, hôm nay tới này đó thân thích, vì sao không thấy người Dì kia đâu?" Sở Từ thuận miệng hỏi.
"Dì?" Sở Quảng nhíu nhíu mày, "Có phải có người nói gì đó với ngươi?"
"Không có a, ta chỉ là thấy nàng không có tới chúc thọ cho nương, có chút tò mò thôi." Sở Từ cảm thấy Sở Quảng phản ứng có chút vấn đề.
"Không có gì, có lẽ là bận đi. Đưa chén đũa trên tay ngươi cho ta, ta đem đi rửa, ngươi cũng sớm một chút rửa mặt, trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi." Sở Quảng chỉ lo vùi đầu làm việc, nghĩ đến là không muốn nói về chuyện về người Dì này.
Sở Từ nhún vai, xem ra người Dì này hẳn là không phải người tốt gì. Bằng không đối với tính cách người Sở gia, lại như thế nào cũng sẽ nói hai câu, hiện tại không đề cập tới, rõ ràng là không muốn nói xấu nhà nàng.
Loại người không liên quan này vốn sĩ Sở Từ cũng không phải thực để ý, nếu trong nhà không muốn cho hắn biết vậy quên đi. Hắn đi phòng bếp giúp Sở Quảng cùng nhau rửa sạch chén đũa, sau đó từng người rửa mặt vào phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Sở Từ lại trước đánh một đoạn Ngũ Cầm Hí, sau khi đợi khô mồ hôi trên người mới rửa mặt thay quần áo.
Hôm nay trong nhà không có chuyện gì, Sở Từ quyết định đem bức họa kia họa cho xong.
Hắn lúc trước khi họa tranh minh hoạ, chính là căn cứ miêu tả trong thư họa, đối với hắn, nếu thực sự có nữ tử trưởng thành như vậy, cùng những minh tinh được yêu thích thời hiện đại cũng không kém bao nhiêu.
Người yêu cầu hắn họa này cũng có ý tứ, thế nhưng còn có chỉnh sửa, chẳng lẽ nữ tử này cùng người y thích thập phần tương tự?
Sở Từ thiên mã hành không* tưởng tượng một hồi, bản thân chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn đem giấy lấy ra, trải ra đặt ở trên bàn ăn, dùng cái chặn giấy chặn lại hai bên.
*Thiên mã hành không: Thiên mã chạy băng băng thần tốc nhưng như phi ở trên không trung. Ý muốn nói khí thế hào phóng, không chịu câu thúc. Ở đây muốn nói trí tượng tượng bay xa đại khái vậy đi.
"Tiểu nhị, sao không ở bên trong họa, bên ngoài lúc này rất ồn ào, coi chừng họa sai." Sở Quảng nói, hôm nay bên ngoài tới rất nhiều lão thái thái, nghe nói là muốn nhìn một chút cây trâm của nương. Sở mẫu trước đây cũng cùng các nàng giao hảo, liền đi ra ngoài thoải thoải mái hào phóng cho người nhìn.
"Lúc này không được, ta trong phòng cái bàn kia quá nhỏ. Lần này chủ nhân muốn ta họa một bức người khổ cao, trong phòng cái bàn trải không hết."
Kỳ thật bàn ăn cũng trải không hết, trước đây khi Sở Từ muốn họa khổ lớn, đều là đi mượn phòng họp trường học, họa trên bàn dài trong đó. Hắn cũng muốn đi học viện mỹ thuật, nhưng gã mọt sách quản phòng vẽ tranh nói hắn là thợ sư, bôi nhọ quốc hoạ, sống chết không cho hắn mượn, hắn cũng không có biện pháp.
Thợ sư có cái gì không tốt đâu? Ít nhất cho thấy hắn họa nghệ tinh vi. Sở Từ là như thế này an ủi chính mình.
"Họa lớn như vậy làm gì?" Sở Quảng vừa nghe, mở to hai mắt nhìn, "Mỗi ngày treo ở trong phòng nhìn khiếp người a, giống như cái người thật vậy."
Vừa nghe Sở Quảng nói như vậy, Sở Từ lập tức nghĩ tới 《 Họa Bì 》. Hắn cả người phát lạnh, niệm mãi vài câu "Tử bất ngữ quái lực loạn thần*", sau đó nỗ lực đem ý niệm kia xua ra khỏi đầu.
*Tử bất ngữ quái lực loạn thần": Chữ "quái" trong câu này là động từ, chứ không phải danh từ, nghĩa là "nghi hoặc, e sợ". Chữ "lực" ở đây là "lực khí, lực lượng, công phu" là danh từ chứ không phải là "dũng lực". Chữ "loạn" ở đây là động từ, nghĩa là "nhiễu loạn, mê hoặc". Chữ "thần" ở đây không phải là quỷ thần mà là tinh thần. Như vậy, câu nói này có nghĩa là: "Khổng Tử không nói, chỉ sợ dùng sức sẽ phân tâm làm nhiễu loạn thần trí".
Ban đầu có cách giải nghĩa là Tử không đàm luận chuyện Quái dị, Dũng lưc, Phản loạn, Quỷ thần. Nhưng cách giải thích truyền thống này cùng《 Luận ngữ · Thuật nhi 》của Khổng Tử trên dưới văn không thể nối liền. Bởi vì: Khổng Tử đã từng giáo dục các đệ tử đối với quỷ thần phải kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng tránh xa),quân tử phải có chính đạo ở trong lòng. Nếu bản thân không lấy chính niệm làm chủ mà đi sùng bái quỷ thần vậy phải chịu quỷ thần quản chế. Nho gia chú trọng Đạo Trung Dung, lấy nhân đạo làm chuẩn mực tu hành, Nho gia tin tưởng có quỷ thần, nhưng không chủ trương theo đuổi, sùng bái. Chính niệm nhược suy, tà niệm tất chủ.
Sở Từ theo toàn bộ họa pháp trước đó đem hình dáng nữ tử toàn bộ vẽ ra, sau đó lại ấn theo cách nói người nọ, đem đôi mắt Tú Nương vẽ tròn một chút, trên mặt lại thêm hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ. Khóe miệng nàng hơi hơi giơ lên, trời sinh một bộ dáng vui vẻ, làm người kiến chi vong ưu (Nhìn thấy là quên mất ưu phiền). Sở Từ cho nàng phối một kiểu tóc Uy đại kế, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm một tia vũ mị. Sau khi nghĩ nghĩ, Sở Từ lại điểm thêm hoa điền trên trán nàng, cái này thoạt nhìn càng thêm minh diễm động lòng người.
Đa tạ những học muội thích Hán Phục trong xã đoàn, Sở Từ đối với trang phục cùng phối sức cổ đại có chút hiểu biết, thậm chí chính hắn còn có vài lần mặc qua Hán phục chụp ảnh. Khi đó hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, chính mình thế nhưng sẽ có một ngày mỗi ngày đều mặc trang phục cổ trang.
Lúc tô màu, Sở Từ vốn định tiếp tục làm nàng tố y, nhưng bộ dáng nữ tử rũ mi cười nhạt, làm Sở Từ không tự giác mà giúp nàng tô màu đỏ.
Vốn nghĩ rằng chỉ mỹ nhân tính tình liệt hỏa mặc hồng y mới đẹp, lúc này nhìn lại, cô nương này mặc vào cũng không tồi. Sở Từ vô cùng tán thưởng mắt thẫm mĩ của bản thân.
......
"Nương, ta ngày mai lại muốn đi Trương gia, lần này đi khả năng sẽ đến khoảng trung tuần tháng mười hai mới trở về." Sở Từ báo trước cho nương hắn an tâm.
"Sao muốn đi lâu như vậy?"
"Vốn dĩ giữa chừng có thể trở về một chuyến, nhưng Thi Tuế lại muốn trì hoãn mấy ngày, không khỏi trễ nãi việc học Trương thiếu gia, cho nên ta liền không tiện lại đi lại. Bất quá, nương ngài nếu là nhớ ta, khiến cho đại ca mang ngài lên trấn trên, ta vừa vặn mang ngài đi khắp nơi nhìn một chút."
"Nương già rồi, trấn trên liền không đi. Nếu đáp ứng nhân gia rồi, liền phải đem chuyện của nhân gia làm tốt. Ngươi yên tâm đi thôi, trong nhà đều có ta và huynh tẩu ngươi coi chừng đâu!"
"Nãi nãi, còn có ta nha!" Sở Tiểu Viễn từ ngoài cửa tiến vào, "Nếu có người xấu tới, ta liền lấy ná bắn hắn, bảo hộ các ngươi."
"Ha ha, đúng, còn có Tiểu Viễn." Sở mẫu cười, sau đó nhìn Sở Từ cùng Sở Tiểu Viễn nháo lên......
Sáng sớm hôm sau, Sở Từ còn chưa thu thập thỏa đáng, xe la cũng đã ngừng ở cửa Sở gia.
Sau khi Sở Từ cùng người nhà cáo biệt, cõng tay nải lên xe la. Trong bao quần áo của hắn có công danh tú tài, đợi mùng một tháng mười hai nhận cái ấn trong huyện học quan, sau đó vào ngày mùng ba tháng mười hai tiến hành Thi Tuế.
Trương phủ, Trương Văn Hải cầm thư đọc một hồi lại buông, y hỏi Tiểu Chanh Tử: "Ngươi đi ra ngoài nhìn xem, Sở huynh đã tới chưa."
"Thiếu gia, ta vừa mới đi ra ngoài, Sở công tử hắn còn chưa có tới đâu. Ngài trước an tâm đọc sách, bằng không chờ Sở công tử khảo giáo học vấn, ngài lại đáp không được thì làm sao bây giờ?" Tiểu Chanh Tử thực bất đắc dĩ, cùng với một lần vừa rồi, y đã chạy ba lần.
"Ngươi sao lại nói nhảm nhiều như vậy? Ta ba ngày này luôn ở thư phòng khổ đọc, có lý nào không đáp được? Ngươi này đồ lười, mau đi ra ngoài chờ cho ta, chờ Sở huynh vừa đến, liền tới cho ta biết." Trương Văn Hải thẹn quá thành giận, mắng Tiểu Chanh Tử một trận.
"Dạ, thiếu gia." Tiểu Chanh Tử ủ rũ cụp đuôi mà đi ra ngoài, mới vừa đi ra khỏi phòng liền thấy Sở Từ đang đi tới bên này.
"Thiếu gia, Sở công tử tới!" Tiểu Chanh Tử lập tức kêu lên, chọc đến Trương Văn Hải lại giận trừng mắt liếc y một cái.
Sở Từ thật buồn cười, cảm giác này đã lâu mới có lại. Trước kia khi ở cao trung, giống như mỗi khi hắn đi đến hành lang, lớp học liền sẽ bắt đầu phát cảnh báo. Chờ tới khi hắn bước vào trong lớp, chính là nhìn thấy bộ dáng bọn họ đang cần lao khắc khổ.
"Trương huynh, ba ngày này đã chuẩn bị sẵn sàng?" Sở Từ đánh gãy Trương Văn Hải đang rung đùi đắc ý đọc sách đến hăng say.
Trương Văn Hải làm ra vẻ "Kinh ngạc": "Sở huynh tới lúc nào? Ta thế nhưng không ra cửa nghênh đón, thật sự vô cùng thất lễ."
"Giữa ngươi ta liền không cần chú ý những nghi thức xã giao đó. Nhìn bộ dáng ngươi nghiêm túc khắc khổ, mấy ngày nay đều vô cùng chăm chỉ, chúng ta liền trực tiếp bắt đầu đi." Sở Từ ngồi xuống trước mặt y.
Trương Văn Hải: "...... Sở huynh, bài thi đâu? Không có bài thi như thế nào đáp đề?" Y đã có thói quen lấy điểm tới khích lệ chính mình.
Sở Từ lắc lắc đầu: "Hôm nay chúng ta diễn đạt bằng lời nói, không cần viết."
Trương Văn Hải lại có chút khẩn trương, lúc viết y còn có thể tự suy nghĩ một hồi, trực tiếp nói miệng, sẽ không lại rơi vào kết cục lần trước bị hỏi đến cứng họng đi?
"Như vậy đề thứ nhất, Ngô nhật tam tỉnh ngô thân*, mời đáp câu dưới." Sở Từ thuận miệng nói một đề.
"Vi nhân mưu nhi bất trung hồ? Dữ bằng hữu giao nhi bất tín hồ? Truyền bất tập hồ? Cẩn đối." Đây là đề mục Luận Ngữ, Trương Văn Hải trước đó vài ngày bị Luận Ngữ ngược 800 biến, cơ hồ là buột miệng thốt ra.
*Xuất từ Luận Ngữ: Làm người mưu mà bất trung chăng? Cùng bằng hữu giao mà không tin chăng? Truyền không tập chăng? Giải nghĩa: Ta mỗi ngày đều suy xét chính mình ba điều: Thay người mưu sự có tận tâm hay không? Cùng bằng hữu kết giao có đủ thành tín hay không? Truyền thụ việc học nhưng có hay không chưa từng ôn tập?
"Tốt, đề thứ hai, có câu một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt, mời đáp xuất phát từ kỳ danh nào."
"Kỳ danh Tào Quế. Cẩn đối." Câu này xuất từ 《 Tả Truyện. Trang Công 》 Tào Quế luận chiến, Trương Văn Hải cũng là không cần nghĩ ngợi liền đáp ra.
"Tốt, đề thứ ba, Khổng Tử xem 《 Kinh Thi 》, vô cùng tán thành, mời trả lời theo cách nói."
Đề này trong thư cũng không có đáp án trực tiếp, nhưng là chỉ cần người nào đọc qua 《 Kinh Thi 》, đều biết Khổng Tử đánh giá như thế nào đối với nó. Vì thế, Trương Văn Hải đáp:
"Tử thuyết: Thi tam bách, nhất ngôn dĩ tế chi, Tư Vô Tà. Cẩn đối."*
*Khổng tử nói: "Kinh thi" ba trăm thiên, có thể dùng một câu để khái quát, chính là "tư tưởng thuần chính."
"Đề thứ tư......"
"Đề thứ mười......"
"Đề thứ mười hai......"
"Đề thứ mười tám......"
"Đề thứ hai mươi......"
Trương Văn Hải càng đáp càng tự tin, cơ hồ là đề vừa hỏi ra liền có thể lập tức trả lời, hơn nữa trả lời đều chuẩn xác không có sai lầm.
"Chúc mừng Trương huynh, ải Mặc Nghĩa xem như thông qua." Sở Từ hướng hắn cười cười.
Trương Văn Hải lại có chút không thể tin tưởng: "Cái gì? Nhưng mà...... Ta mới đáp hai mươi đề!" Trước đó Thiếp Kinh tra tấn y nửa tháng, vì cái gì Mặc Nghĩa chỉ hai mươi câu đáp đề đã vượt qua? Mặc Nghĩa không cần mặt mũi sao?
Sở Từ lắc lắc đầu, nói: "Đề mục không ở nhiều ít, mà ở có hữu dụng hay không. Nếu nó đủ để chứng minh Trương huynh ngươi đã đọc hết mấy quyển thư này, cần gì phải lại vẽ rắn thêm chân đâu?"
Thấy Trương Văn Hải vẫn là có chút nghi ngờ, Sở Từ lại nói: "Thiếp Kinh cùng Mặc Nghĩa, giữa hai bên đều có chỗ tương thông, có thể nói, Mặc Nghĩa tương đối với Thiếp Kinh, ngược lại còn càng đơn giản hơn một chút, Trương huynh ngươi với Thiếp Kinh đã có thể nhớ kỹ trong lòng, đề Mặc Nghĩa tự nhiên cũng có thể đối đáp trôi chảy. Nếu không tin, ngươi đem Huyện Đề Thi Tập mấy năm nay mua về thử một lần liền biết."
"Chính là, Huyện Đề Thi Tập ta đã làm bảy tám lần, sớm đã đọc làu làu." Trương Văn Hải buồn rầu mà nói.
"Vậy đi mua đề tập khác."
"Nhưng, ngoại trừ Thi Huyện, Thư Viện nào sẽ đưa đề ngày thường bọn họ nghĩ ra tiết lộ với người ngoài đâu?" Trương Văn Hải trước kia ở Khải Sơn Thư Viện cũng không phải hạch tâm đệ tử (nòng cốt, quan trọng),ngày thường làm đề đều là tiên sinh tự nghĩ, y cảm thấy còn không bằng Sở Từ vừa mới thuận miệng hỏi mấy câu.
Sở Từ nghe xong lời này có chút ngây ra, đáng thương như vậy sao? Đề luyện tập còn không thể mua được.
Ngẫm lại kiếp trước, khắp đường hiệu sách bán đầy những bộ đề 《 Năm Tam 》, 《 Cao trung vạn năng giải đề khuôn mẫu 》, 《 Thiên Lợi 38 Bộ 》 linh tinh thánh điển.
Vương Mỗ Hùng cùng Tiết Mỗ Tinh hai người này bị vô số lão sư săn đón, bị vô số học sinh hận đến nghiến răng nghiến lợi, chính là tác giả của loại thư tịch này.
Giống cái gì khẩu hiệu "Sống mà không biết Vương Mỗ Hùng, liền xưng học bá cũng uổng công" cùng "Đề hải chí tôn, Vương giả xưng hùng, hào lệnh quần thư, mạc cảm bất tòng, mỗ Tinh bất xuất, thùy dữ tranh phong", quả thực là được trích từ bài hát ở thành phố A cao trung mỗi người đều xướng.
Đột nhiên, một ý niệm thoáng qua hiện lên trong đầu Sở Từ, hắn...... Vì cái gì không thể xuất một quyển đề tập đâu?
Lúc hắn ở hiện đại, mỗi lần muốn ra đề mục, mọi người đều là đẩy hắn đi đầu. Bất luận là trường học kiểm tra mỗi tháng hay là kiểm tra giữa kỳ cuối kỳ, hắn đều đảm nhiệm là người viết ra. Ngay cả thành phố A thập giáo liên khảo, hắn cũng chiếm một vị trí nhỏ. Đầu óc hắn cùng với thực lực nguyên chủ, xuất ra đề mục lại tính cái gì đâu?
Nghĩ đến sau này trên đường phố mỗi người trong tay đều cầm một quyển "Từ Hải Đề Tập" vùi đầu xoát đề, Sở Từ liền nhịn không được khóe miệng giương lên, đúng vậy, hắn liền ngay cả tên gọi của đề tập là gì đều nghĩ kỹ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.