Hà Duyệt cảm thấy thân thể mình như bị đè nặng ngàn cân, vô lực giật giật ngón tay, mở đôi mắt mỏi mệt nhìn quét qua bốn phía một cái, tường đất màu xám, nóc nhà cỏ tranh, nền đất nhưng sạch sẽ gọn hàng, tấm chăn ấm áp đang đắp trên người mang theo mùi hương thảo dược, nơi này là...
Đúng rồi, hắn từ bờ biển bò lên, đi xuyên qua một mảnh rừng nhỏ, sau đó lại ngã trước một ngôi nhà tranh....
"Hài tử của ta....."
"Ngươi tỉnh rồi! Đừng nóng vội, hài tử không có việc gì."
Nghe thấy bốn tiếng không có việc gì Hà Duyệt mới thấy an tâm, ghé mắt nhìn về phía phụ nhân lớn tuổi, kinh ngạc nói: "Xin hỏi người là..."
"Nga, đêm qua ngươi ngất trước cửa nhà ta...."
Nghe được những lời này, Hà Duyệt xem như minh bạch sao lại thế này, vội vàng chống thân thể dậy, nói: "Đại nương, cảm ơn người đã cứu ta."
"Ai nha, mau nằm xuống, thân thể ngươi còn suy yếu, chuyện cứu người vốn là đương nhiên, nếu đổi lại là người khác họ vẫn sẽ làm như thế thôi, rốt cuộc thì thân phận ngươi cũng đặc thù."
Thân phận đặc thù? Hà Duyệt không hiểu, sẽ không phải trước lúc hắn hôn mê đã nói cái gì không nên nói đó chứ? Tuy rằng hắn không cho rằng lão phụ nhân này có tâm tư kín đáo gì, chính là....
"Đúng vậy, ngươi là phúc tử Lân nhi a! Đừng nói thôn nhỏ này của chúng ta, ngay cả mấy tòa thành huyện lân cận cũng không có Lân nhi đâu."
Nguyên lai là nói đến thân phận Lân nhi của hắn a! Hà Duyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-co-dai-lam-de-thi/1631608/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.