Tơ lụa bóng loáng nóng bỏng giống như vớt từ lửa lên kích thích độ ấm da thịt không ngừng tăng cao, đôi tay vẫn luôn chống đẩy tạo cho người đè phía trên gặp không ít áp lực, cơ thể sắp hít thở không thông làm cho Hà Duyệt biết Lãnh Diệc Hiên muốn làm thật, là chân chính muốn thượng hắn a!
Cúc hoa Hà Duyệt căng thẳng, sau những cái hôn dồn dập của Lãnh Diệc Hiên, điều chỉnh lại hô hấp đồng thời túm lại quần áo, khẩn trương nói: "Ách.... Diệc Hiên, ngươi đã nói cho ta ba lần cơ hội, quân vô hý ngôn a!"
Lãnh Diệc Hiên nhẹ dương khóe miệng, đưa miệng đến lỗ tai nhẹ giọng nói: "Như thế nào? Sợ hãi?"
Hà Duyệt thực ăn ý thân thể run run lên, Lãnh Diệc Hiên hạ sắc mặt, một cỗ khí lạnh nhanh chóng lan ra xung quanh. Hà Duyệt nhẹ nhàng nuốt nuốt nước miếng, cười nói: "Hoàng Thượng, cưỡng bách người khác chung quy mà nói không phải lưỡng tình tương duyệt tự nguyện, vẫn là chờ sau ba lần đi rồi cũng không muộn."
Khí lạnh biến mất, ở địa phương Hà Duyệt nhìn không thấy Lãnh Diệc Hiên xấu xa cười cười, mu bàn tay lướt qua khuôn mặt bóng loáng, "Duyệt có nhớ ta không?"
Được rồi! Nguyên lai mấu chốt vấn đề lần trước vẫn là từ ngữ dùng không đúng, lần này Hà Duyệt tuyệt không ngu ngốc nói cho có lệ, vội vàng gật đầu nói: "Nhớ, rất nhớ......" Lời này Hà Duyệt cũng không nói là giả, từ lần trước Lãnh Diệc Hiên nói chuyện rõ ràng hết thảy với hắn, hắn đã thấu triệt rồi, Hà Duyệt biết trong lòng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-co-dai-lam-de-thi/1631563/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.