" Tử Hoa, ngươi thế nào biết được vật gì làm ta trúng độc?" Chu Tử Hoa nhìn thoáng qua Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên tiến lên đem Hà Duyệt ấn lên giường, nghiêm túc nói:" Duyệt, ngươi trước hết cứ để ngự y hội chẩn, việc này đợi lát nữa trẫm sẽ thành thật khai báo ngươi." Lý Minh rất thức thời, sau khi Lãnh Diệc Hiên nói tới chuyện hội chẩn liền ngay lập tức tiến lên mời Hà Duyệt đi ra tiền thính ngồi xuống khám bệnh, đại khái qua một khắc, Lý Minh đứng dậy lùi về phía sau, cung kính khom lưng nói:" Hồi Hoàng Thượng, loại độc này thuộc loại mãn tính, Duyệt Thượng Thị tuy trúng độc nhiều ngày nhưng phát hiện đúng lúc, chỉ có một chút độc quấn thân, vi thần chỉ cần khai mấy thang thuốc giải độc dùng bảy ngày là khỏi." Kết quả Lý Minh hội chẩn làm tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra người dùng độc này rất thông minh, Lãnh Diệc Hiên hừ lạnh một tiếng, đối với Lý Minh nói:" Ngươi đi xuống chuẩn bị thuốc nước, nhớ kỹ hôm nay ngươi tới đây chỉ vì Duyệt Thượng Thị cảm thấy không khỏe." Lời này thực minh bạch chính là không muốn làm người khác biết Hà Duyệt trúng độc, Lý Minh thực thông minh nên nói cái gì và không nên nói cái gì hắn đều biết rõ, vội vàng quỳ trên mặt đất:" Thần tuân chỉ." Sau khi Lý Minh quay bước rời đi, Chu Tử Hoa cũng tiến lên nửa bước hành lễ nói:" Hoàng Thượng, nếu Duyệt Quân không có việc gì, Thần thị liền cáo lui." Hà Duyệt nhưng thật ra rất muốn Chu Tử Hoa lưu lại, rốt cuộc vừa rồi hắn hiểu lầm đối phương mà sinh ra tự trách, muốn trò chuyện, bất quá việc này khẳng định Lãnh Diệc Hiên không đồng ý. Đúng như Hà Duyệt suy nghĩ, Lãnh Diệc Hiên đứng dậy tới gần Chu Tử Hoa, mắt đen mang theo ý cười," Ngươi có thể nói ra việc này, trẫm thực vui mừng,Tôn Đạo Toàn, đi đem tuyết liên tiến cống tới Bạch Oanh Điện." (Cái loại trùm thả thính =.=) Chu Tử Hoa biết tuyết liên là vật gì, có điểm không tin lờiLãnh Diệc Hiên vừa nói, nhưng vẫn thật quy cũ cúi đầu tạ ơn, nhưng được Lãnh Diệc Hiên vịnh tay đặc xá, tiếp tục nói:" Tuy rằng Thiên Vũ Chương sắp tới bất quá vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều." Lãnh Diệc Hiên tầm mắt dừng ở trên gương mặt mệt mỏi của Chu Tử Hoa, Chu Tử Hoa mới biết được là chuyện thế nào,đỏ mặt, nhìn lén một cái Hà Duyệt ngồi ở trên giường, cũng không biết đối phương có thấy hay không, Chu Tử Hoa ấm lòng cười thỉnh an cảm tạ," Thần thị tạ Hoàng Thượng ban thưởng, Thần thị cáo lui." "Tôn Đạo Toàn, đi tiễn Chu Thượng Thị." Chu Tử Hoa lại lần nữa hành lễ, quay đầu nhìn Hà Duyệt thấy hắn nở nụ cười nhàn nhạt, cùng tôn Đạo Toàn rời khỏi nội điện ra ngoài Xích Nguyệt Điện. Trên đường hồi cung, có lẽ là trùng hợp lại làm cho Chu Tử Hoa gặp Vương Ngọc, nếu là ngày xưa Vương Ngọc tuyệt không thỉnh an quay đầu rời đi nhưng là nhìn thấy Tôn Đạo Toàn đi theo Chu Tử Hoa, Vương Ngọc lại dối trá hướng Chu Tử Hoa thỉnh an, vả lại phân vị của Chu Tử Hoa với chính mình cao hơn một bậc, hiện tại Chu Tử Hoa đã là nhất phẩm Thượng Thị. Chu Tử Hoa cũng rõ ràng Vương Ngọc hướng mình thỉnh an là do có Tôn Đạo Toàn ở đây, cũng không lộ ra biểu tình cao hứng, cười nhạt nói hai câu, Chu Tử Hoa liền rời đi cũng khiến cho Vương Ngọc đứng tại chỗ không có biểu tình gì. "Chủ tử?" Hương Nhi vẻ mặt sợ hại hô. "Hôm nay Hoàng Thượng lại đi Bạch Oanh Điện?" "Nô tỳ không biết." Vương Ngọc trừng mắt nhìn Hương Nhi, đối với việc Hương Nhi tin tức không thông cảm thấy rất không vừa lòng, hiện tại Hoàng Thượng thường tới hậu cung, đi nhiều nhất chính là Xích Nguyệt Điện, tiếp theo chính là Bạch Oanh Điện, trong các vị phi, thần cũng chỉ có Thục Phi cùng Tuệ Thần một lần, những người khác căn bản không có. Dựa vào cái gì, Vương Ngọc không phục, dựa vào cái gì quan hệ tốt với Hà Duyệt đều có ân sủng, mà bọn họ....... Vương Ngọc nắm chặt đôi tay, cắn chặt môi, vừa mới tiến cung đã so với mình được sủng ái hơn, hiện tại còn........ Hà Duyệt, ta Vương Ngọc thề, nhất định không cho ngươi sống tốt. Hà Duyệt cũng không biết, thời điểm lúc hắn nằm trên giường nhìn sắc mặt Lãnh Diệc Hiên, hắn đã trở thành địch nhân của đám người Vương Ngọc, hận không thể ngay lập tức giết chết hắn. Chu Tử Hoa trở lại cung tiếp nhận tuyết liên Hoàng Thượng ngự ban, cho Tôn Đạo Toàn mọt thỏi bạc, khi Thược Nhi hoan hô cao hứng, Chu Tử Hoa đi vào nội điện, mất đi tươi cười. Ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn vào gương đồng chiếu rọi thân ảnh chính mình, Chu Tử Hoa sờ sợ mặt, vô lực rũ xuống, trong mắt che dấu bi thương cùng thống khổ, một giọt nước mắt phản phất lặng lẽ từ gương mặt bóng loáng chảy xuống. "Chủ tử?" Thược Nhi vui mừng tiến vào nội điện, nhìn đến Chu Tử Hoa ngồi trước gương đồng sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng tiến lên lo lắng nói:" Chủ tử làm sao vậy? Chính là thân thể......" "Không có việc gì, bản quân không có việc gì." Chu Tử Hoa hữu khí vô lực nói. Thược Nhi thông minh thật mau nhìn thấy được Chu Tử Hoa dị thường, thấp mắt nhìn, mất đi tươi cười:" Chu Tử là không vui Hoàng Thượng ban thưởng tuyết liên!" Chu Tử Hoa giương mắt, một đôi đồng tử trong suốt lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sỏ chạm rỗng, đau thương trầm ngâm nói:"Có nhiều phần thưởng đến mấy bất quá cũng không so bằng một cái phẫn nộ." Thược Nhi nghe xong trừng lớn mắt, lộ ra một tia khó có thể tin, chủ tử của nàng vừa rồi hình như........ hình như là đang đố kỵ Duyệt Thượng Thị?! Ngày mùa hè mặt trời lặn thường tương đối trễ, mãi đến giờ Tuất thái dương mới lặn về trời Tây. Ráng vàng lóng lánh, đám mây mỹ lệ giống như nhưng chiếc khăn vàng sáng các thiên nữ may vậy, Xích Nguyệt Điện tường vàng ngói đỏ nằm ở phía Tây, cho nên hoàng hôn mang lại cho toàn bộ Xích Nguyệt Điện một tầng viền vàng, đẹp không sao tả xiết. Đặc biệt là Xích Nguyệt Điện chồng chất các quả đào lê, nhìn từ xa còn tưởng tưởng rằng chúng làm bằng vàng, cảnh đẹp như thế lại không cách nào làm nhóm cung nữ, nô tài trong điện cao hứng được, nguyên nhân là vì vừa mới không lâu Hoàng Thượng ở trong điện tức giận. Khụ khụ, kỳ thật cũng không phải tức giận, chủ yếu là vì Hà Duyệt nói vài lời kích thích Lãnh Diệc Hiên, bức cho Lãnh Diệc Hiên không thể không phát hỏa. Hai người giằng co, mà bị mang họa không ai khác chính là nhóm nô tài cung nữ a! Cho nên lúc này cung nữ nô tài Xích Nguyệt Điện đều nhất trí cầu nguyện gia chủ bọn họ không cần lại chọc cho Hoàng Thượng sinh khí nữa đi! Hà Duyệt dưới sự tức giận của Lãnh Diệc Hiên bỏ qua một bên tầm mắt, hắn vốn không muốn nói, nhưng gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, lại không may trúng độc, hơn nữa vụ việc ở Dự Thạch Viên làm cho Hà Duyệt vốn đã quên lại nhớ tới, cũng còn đúng lý hợp tình đối với Lãnh Diệc Hiên nói. Lãnh Diệc Hiên giận không thể át, hận không thể lúc này đây nhào vào làm đối phương mấy ngày không xuống được giường, nhưng Lãnh Diệc Hiên sẽ không làm như vậy, hắn biết gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, làm Hà Duyệt mất đi sự tin tưởng, chỉ có thể nén giận thấp giọng khuyên giải:" Duyệt, là trẫm không đúng, trẫm không nên làm ngươi phát hỏa." "Hoàng Thượng là đương kim thiên tử, Thần thị bất quá chỉ là một nam thị, không dám oán trách Hoàng Thượng." Lời này như thế nào nghe ra cũng là đang oán trách hắn a, Lãnh Diệc Hiên biết được Hà Duyệt kiêu ngạo, nhẹ cong môi, đem người kéo vào lồng ngực, gắt gao trói buộc Hà Duyệt đang non nóng, nói:" Được rồi, là ta không đúng, không nên vô duyên vô cớ đối với ngươi tức giận, bất quá Duyệt ngươi cũng không nên đối với ta lời nói xa cách như vậy a!" Hà Duyệt cắn môi không chịu nói, kỳ thật là hắn không biết như thế nào trả lời Lãnh Diệc Hiên, hắn tay trói gà không chặt, căn bản vô pháp phản kháng Lãnh Diệc Hiên, rốt cuộc đối phương vẫn là Hoàng Thượng có thể một câu mà lấy mạng hắn. Thấy Hà Duyệt không co trả lời, an tĩnh bất động, Lãnh Diệc Hiên thân mật ở bên tai Hà Duyệt nói:" Duyệt hôm nay là đi Dự Thạch Viên." Hà Duyệt trừng lớn đôi mắt, thân thể khẽ giật một chút, lúc sau lại dùng sức đẩy mạnh Lãnh Diệc Hiên ra, lại bởi vì thân thể vô lực mà thất bại, buồn bực đồng thời nghe được tiếng cười của Lãnh Diệc Hiên:" Duyệt hôm nay đối xử với ta như thế là bởi vì ta ở Dự Thạch Viến đối Chu Tử Hoa............" Lần này không cần Hà Duyệt đẩy, Lãnh Diệc Hiên cũng buông Hà Duyệt ra, Hà Duyệt đỏ hết một mặt giận dữ hét:" Mới không phải đâu! Ngươi....ngươi không cần suy đoán lung tung!" "Nga! Ta còn tưởng rằng Duyệt đối với việc ta đối xử ôn nhu với Chu Tử Hoa mà không cao hứng, chẳng lẽ là ta đoán sai?" Lãnh Diệc Hiên vẻ mặt phúc hắc tươi cười. Hà Duyệt phồng miệng lên, hừ hừ lắc đầu:" Ngươi đoán sai rồi, ta mới không phải bởi vì ghen nên mới......." Hà Duyệt biết chính mình lỡ lời, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, quay đầu giận dữ trừng mắt vào bộ mặt của Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên đang nghe chăm chú lời nói của Hà Duyệt đến thất thần kinh ngạc, nhay sau đó vừa lòng lộ ra tươi cười, cúi đầu hôn lên đôi môi người đang trừng mình. Hôn môi một hồi, Lãnh Diệc Hiên duỗi tay sửa lại mái tóc đen trên trán Hà Duyệt, lúc đối phương còn đang thở dốc, ngướng mày cười nói:" Ta thật cao hứng Duyệt có thể thích ta." "Ta mới không thích ngươi!" Hà Duyệt quát, người ở cổ đại như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy. Nhìn thấy Lãnh Diệc Hiên khóe miệng gợi lên đầy ý cười, phản phất như đang nói với Hà Duyệt hắn không tin chọc cho Hà Duyệt lại một lần nữa muốn rống lại bị Lãnh Diệc Hiên dành trước:" Duyệt, ta thích ngươi!" ( <3) Thời gian yên lặng, sống hai đời, Hà Duyệt còn chưa bao giờ được người khác thổ lộ, Lãnh Diệc Hiên hôm nay thật nghiêm túc thổ lộ tình cảm làm Hà Duyệt kinh sợ mười phần, há mồm ngậm miệng nửa ngày vẫn không nói ra được lời nào mãi mới rặn ra một câu, "Ngươi gạt người!" Ngươi sao có thể thích ta, lão tử chính là nam, liền tính thân phận hiện tại đang làm nam thị của ngươi nhưng sớm hay muộn ta cũng xuất cung, chúng ta căn bản không có khả năng! Người nào đó giống như quên mất mình bây giờ là một Lân nhi vậy. Thật vất vả mới thổ lộ thế nhưng lại bị nói là gạt người, như thế nào Lãnh Diệc Hiên không thương tâm cho được, sắc mặt có chút khó coi nhưng vẫn mang theo một tia ôn nhu nói:" Trẫm là Hoàng Thượng, lời nói ra chính là thánh chỉ, chẳng lẽ ngươi không tin ta thích ngươi?" "Ta....." Hà Duyệt cúi đầu trầm mặc, hắn muốn nói như thế nào, hắn có thể nói hắn kỳ thật có điểm hoài nghi, chính là......" Ta không biết, ngươi, ngươi quá đột nhiên....." Hà Duyệt có chút kinh hoảng thất thố làm cho Lãnh Diệc Hiên bất đắc dĩ, chuyện hắn nói hôm nay có điểm đường đột, phỏng chừng tiểu gia hỏa này có chút không tiếp thu được,Lãnh Diệc Hiên đành phải đổi phương thức nói:" Duyệt, ta không bức ngươi, ta sẽ cho ngươi thời gian suy ngẫm và nhìn lại chính tình cảm của mình, sau ba lần triệu kiến ta muốn biết được đáp án chính xác của ngươi, ngươi làm được không?" Có lẽ hắn xác thực nên hảo hảo tự hỏi lại chuyện giữa hắn vàLãnh Diệc Hiên. Hà Duyệt gật gật đầu,Lãnh Diệc Hiên vui mừng cười cười, bắt lấy tay đối phương, nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt Hà Duyệt làm Hà Duyệt sợ tới mức cái gì cũng không nói được, chỉ có thể nói sang chuyện khác hỏi:" Ngươi còn không nói cho ta rốt cuộc như thế nào trúng độc?" Kéo ra đề tài khác sao?Lãnh Diệc Hiên thấp mắt cười khẽ, Hà Duyệt sợ tới mức bỏ qua một bên tầm mắt, hồi lâu mới ngheLãnh Diệc Hiên nói:"Là mộc bạc cùng tích hoa." Mộc bạc cùng tích hoa Hà Duyệt vẫn là nghe qua, đây là hai loại thực vật chỉ tồn tại ở Huyền Minh Quốc, một hoa một lá, Hà Duyệt thực không hiểu tại sao hai loại thực vật ôn hòa này lại hại hắn trúng độc? "Mộc bạc có tác dụng tu thân dưỡng sinh an thần, mà tích hoa tuy cũng có tác dụng an thần nhưng hai thứ này hợp lại sẽ sinh ra kịch độc." "Vì cái gì? Công hiệu bọn chúng rõ ràng tương đồng!" "Là tương đồng nhưng cũng bất đồng, tích hoa tuy hỗ trợ an thần nhưng trời sinh ra tính bá đạo, không thích có mùi hương khác, độc tài ác liệt mà mộc bạc tuy trời sinh tính ôn hòa nên có thể ở chung với mùa hương khác đặc biệt là mùi của tích hoa, hai mùi tương hợp, mùi hương càng đậm độc tính càng cao, độc xam lược toàn thân hẳn là chết không thể nghi ngờ." Không thể tưởng tượng được hai loại thực vật hiền lành vô hại này chớp mắt lại biến thành kịch độc. Hà Duyệt siết chặt ngón tay, đây là hậu cung, nơi chốn tràn ngập nguy cơ, bẫy rập, lục đục với nhau. "Ngươi nói độc này là mãn tính, cuối cùng hẳn phải chết là không thể nghi ngờ, kia nếu trên đường phát hiện thì sẽ như nào? Còn có thể chữa khỏi không?" Lãnh Diệc Hiên trầm mặc hồi lâu, ánh mắt lạnh lẽo:" Cho dù chữa khỏi cũng sẽ không con nối dõi." Cái gì...... Vĩnh viễn không con nối dõi, chỉ là hai loại thực vật nho nhỏ liền làm hắn đoạn tử tuyệt tôn, dựa........ Hà Duyệt nổi giận:" Là ai? Ta nhớ rõ sân trước của ta không có mộc bạc." Lãnh Diệc Hiên thấy Hà Duyệt tức giận, ngược lại cao hứng:" Chuyện này ta sẽ xử lý tốt, ngươi hiện tại hảo hảo nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể, chờ ngươi khỏe lại ta mang ngươi ra ngoài cung chơi." Hắn biết Lãnh Diệc Hiên sẽ không nói cho chính mình, Hà Duyệt cũng không tính truy vấn là ai, bởi vì có một số việc biết nhiều quá sẽ không tốt, rốt cuộc tình cảnh của hắn hiện tại cũng không tốt. Lãnh Diệc Hiên biết được Hà Duyệt không cao hứng, lại trấn an hồi lâu, thẳng đến khi Hà Duyệt uống thuốc mới rời đi, đi ra nội điện, nhìn Tử Ngọc, nhẹ giọng lăng liệt:" Ngươi biết nên làm thế nào?" "Nô tỳ biết thỉnh Chủ thượng yên tâm." "Lúc thích hợp thì nói cho hắn biết ai hận hắn cũng không sao." Tử Ngọc ngẩng đầu, lộ ra một tia kinh ngạc, ngay sau đó trước mặt Lãnh Diệc Hiên cúi đầu phục mệnh, an an tĩnh tĩnh nhìn Lãnh Diệc Hiên rời đi, xoay người cùng Thải Hà xử lý công việc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]