Chương trước
Chương sau
Một thân trang phục phấn hồng, rõ ràng người này nhan sắc bình thường cùng lắm cũng chỉ là dễ nhìn, hôm nay lại bị ả châm chọc, Hà Duyệt ngay cả tâm tư nôn mửa cũng đều có, hơn nữa người luôn đi sau ả ta là Vương Ngọc, Hà Duyệt thái độ đối với nàng càng lạnh nhạt, ánh mắt khinh miệt nhìn hai người rồi dời tầm mắt về Chu Tử Hoa vẻ mặt bình tĩnh.
Ánh mắt Vương Ngọc chưa bao giờ rời khỏi thân ảnh Hà Duyệt, khi thấy Hà Duyệt kia khinh miệt chẳng nhìn mình chỉ hận không thể tiến lên cấp hắn hai tát cho hả dạ bất quá nhớ tới hôm nay là ngày gì, nhẫn nãi hung hăng nắm chặt tay xuống dưới, bất quá ngoài miệng vẫn là không hài lòng tới gần bên cạnh nữ tử khẽ giọng gọi:" Tỷ...."
Một tiếng tỷ gọi Hà Duyệt liếc qua, nhìn nữ tử phấn hồng tức giận nhìn chằm chằm mình, Hà Duyệt mới giật mình ngạc nhiên phát hiện, nàng này thế nhưng cùng tên Vương Ngọc kia có vài điểm tương tự, này.... sẽ không phải là hai tỷ đệ chứ?
"Nghe nói Duyệt Trung Thị bị bắt sao chép lễ tắc hậu cung, không cần bản cung phải dạy ngươi lại một lần nữa đi?" Vương Lộ cười nói.
Hà Duyệt đối Vương Lộ cười rất lạnh nhạt, bởi vì không biết đối phương đang ở giai vị nào cho nên Hà Duyệt chỉ hướng ả một cái thủ lễ. Nhưng Vương Lộ đối với việc này thật không hài lòng, thật sự cảm thấy Hà Duyệt này đang vũ nhục nàng, khuôn mặt tươi cười tắt ngúm, đổi lấy tức giận:" Duyệt Trung Thị chính là đọc thành thục hậu cung lễ tắc đây sao, chính là không đem bản cung để vào mắt!!!!"
Vương Lộ phẫn nộ, Hà Duyệt không muốn nói gì, ngay cả ngươi mang họ gì ta còn không biết thế xưng hô kiểu quái gì, huống hồ lão tử chính là không để ngươi vào mắt đấy, không lễ phép đấy thì sao nào? Hà Duyệt trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại thần kì bĩnh tĩnh tỏ vẻ vân đạm phong khinh, bất quá biểu tình này lại càng kích thích ngọn lửa trong lòng Vương Lộ.
"Ngươi...."
"Lộ muội muội ngươi cũng đừng sinh khí, Duyệt Trung Thị ngay cả ngươi là ai còn không biết, ngươi nói xem hắn làm thế nào để thỉnh an ngươi?"
Lý Thanh Uyển thẳng thắn đưa tới một câu làm Vương Lộ càng thêm bất mãn, nhưng cho dù Vương Lộ có bất mãn thế nào cũng sẽ không hướng Lý Thanh Uyển sắc mặt khó coi, chỉ có thể dối trá cười:" Thanh Uyển tỷ tỷ nói phải, đều do ban cunh sơ suất, Duyệt Trung Thị chớ vì bản cung mà sinh khí."
"Vương Chiêu Nghi nói đùa, Duyệt Trung Thị chính là nhất phẩm Trung Thị sao có thể cùng nhất phẩm Chiêu Nghi đánh đồng, đừng nói là sinh khí, lấy lòng còn không kịp." Chu Tử Hoa khuôn mặt tươi cười nói.
Nguyên lai nữ nhân phấn hồng ghê tởm này gọi là Vương Lộ a, Hà Duyệt khóe miệng ngoéo một cái, vội vàng hành lễ nói:" Vương Chiêu Nghi ngươi thiện tâm thuần lương, nhất định sẽ không so đo Hà Duyệt vừa rồi thất lễ đi!"
Hà Duyệt ngẩng đầu mỉm cười, Vương Lộ ngoài cười nhưng trong không cười hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hà Duyệt một cái, hừ hừ xoay người rời đi, Vương Ngọc đứng một bên nhìn tỷ tỷ chính mình tức giận rời đi, cũng rất bực bội, có lẽ hồi giờ nhìn Hà Duyệt không vừa mắt cũng có thể là đôi mắt hồ ly của Hà Duyệt quá mức yêu mị đáng ghen tỵ kia, Vương Ngọc không thèm nói lý hướng Hà Duyệt quát:" Hà Duyệt ngươi không cần đắc ý quá sớm, ngươi chờ đó cho bản quân, bản quân nhất định tính sổ với ngươi!!!"
Hà Duyệt kinh ngạc nhìn Vương Ngọc phất tay áo rời đi, đối với những lời khiêu khích kia cũng chỉ biết thở dài lắc đầu, liền có thể nhìn ra có Vương Ngọc ở hậu cung này hắn sống khó yên a~
Lý Thanh Uyển một bên thấy Hà Duyệt lắc đầu thở dài, khẽ câu khóe miệng:" Hà Duyệt, ngươi người này thật thú vị."
Hà Duyệt ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lý Thanh Uyển, Lý Thanh Uyển chính là mỉm cười, lập tức cùng Đổng Ly nãy giờ vẫn bảo trì trầm mặc rời đi.
Sau khi Lý Thanh Uyển cùng Đổng Ly đi khuất, Hà Duyệt cùng Chu Tử Hoa cũng không có tiếp tục đi dạo ở rừng hoa, mà là hướng tới nội đình, dọc theo đường đi thỉnh thoảng gặp một vài nam thị cùng nữ phi ân cần thăm hỏi, Chu Tử Hoa gật đầu đáp lễ, Hà Duyệt cũng chỉ lấy lệ cười khẽ.
Khi bước vào nội đình hoa viên, Hà Duyệt thấy xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói:" Tử Hoa, Vương Ngọc cùng Vương lộ kia là thân tỷ đệ à?"
Chu Tử Hoa gật gật đầu, "Ân... bọn họ là thân tỷ đệ Vương Lộ này cách làm người cùng Vương Ngọc cũng không sai biệt lắm, đều là dạng không nên ở chung, Vương Ngọc này tuy rằng man ngoan vô lý làm càng nhưng cũng có vẻ là biết người biết ta, bất quá vị tỷ tỷ này của hắn không giống vậy, luận tâm cơ thì nàng không thua gì nữ tử hậu cung khác đâu."
Hà Duyệt gật gật đầu, đối với lời Chu Tử Hoa giải thích rất đồng ý, bất quá lập tức đổi sang vẻ mặt tò mò nhìn Chu Tử Hoa, Chu Tử Hoa mỉm cười nói:" Ngươi là không phải muốn hỏi sao ta rõ ràng như thế chứ?"
Hà Duyệt ngây ngốc cười cười, Chu Tử Hoa cười cười giữ chặt cánh tay Hà Duyệt, nghiêm túc nói:" Hà Duyệt, thừa dịp ở đây không có người, ta cũng cùng ngươi nói vài câu thật lòng, tận hết khả năng không nên dây vào Vương Lộ, cho dù là việc không thể tha thứ, ngươi cũng không muốn đi làm kẻ đứng đầu hậu cung nên nhường nhịn nhất thời khả năng sống tốt sẽ cao hơn."
"Ân...Tử Hoa ngươi yên tâm, chỉ cần nàng không nhàn rỗi đắc tội đến ta ta sẽ không ngu ngốc tự đi tìm phiền toái." Lòng dạ đàn bà như kim đáy bể, Hà Duyệt vẫn tin rằng những lời này không phải nói suông.
Chu Tử Hoa thở dài lắc lắc đầu, "Hy vọng ngươi nhớ kĩ lời ta nói, còn có.... không cần cùng Lý Thanh Uyển, Đổng Ly bọn họ quá thân cận." Hà Duyệt không hiểu nhìn Chu Tử Hoa, Chu Tử Hoa ánh mắt sắc bén chú ý vào cảnh tưởng vui cười trong nội điện," Thường thường những gì ngươi nhìn thấy không hẳn là chân thật."
Hà Duyệt bình tĩnh nhìn bóng dáng rời đi của Chu Tử Hoa, đối với những lời nói của Tử Hoa cái hiểu cái không:" Không hẳn là chân thật...."
"Chủ tử, lời này của Chu Thượng Thị nói đúng, chủ tử người thật lòng đối đãi người khác nhưng người khác không nhất định thật tâm đối đãi lại người, phản bội một người thật dễ dàng, tín nhiệm một người lại rất khó."
Phản bội một người thật dễ dàng, tín nhiệm một người lại rất khó.... Ngươi nói hắn là nên cao hứng hay buồn thương? Hà Duyệt cười khổ lắc đầu.
Trải qua một phen nói chuyện với Vương Ngọc, Lý Thanh Uyển cùng Chu Tử Hoa, cả người Hà Duyệt đều có chút mệt mỏi, thế cho nên thiếu chút nữa vấp ngã vào một bàn đá vừa chuẩn bị tốt điểm tâm, cũng may vị Lân nhi mỹ mạo trước mắt này giúp đỡ một phen mới tránh được một lần ngoài ý muốn này.
Lân nhi trước mắt một thân áo dài tím thẫm, tóc đen thật dài được ngọc quan xanh đậm dựng cao cao, da thịt trắng nõn, ngũ quan tinh mỹ, một nốt ruồi son mỹ lệ hạ xuống gần mắt xếch như ôn thủy, giống như kim quang lý đi ra từ tiên giới làm người ta thư thái ấm áp.
Hà Duyệt đã gặp qua rất nhiều người xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy một Lân nhi mỹ mạo cao quý như thần giống như vậy, giữa đám Hoàng Đế nam thị có một người như vậy?
"Có nhìn ra manh mối gì chưa?"
Hà Duyệt sau khi nghe đối phương hỏi như vậy lập tức hồi phục tinh thần, phát hiện mình nhìn chằm chằm đối phương nãy giờ, lập tức đỏ mặt, có điểm xấu hổ bối rối, cuối cùng là hành lễ xin lỗi:" Thực xin lỗi, ta không phải, không phải...." Cố ý nhìn chằm chằm ngươi xem những lời này làm sao hắn có thể nói ra ngoài miệng được.
Lân nhi giúp đỡ tay Hà Duyệt, Hà Duyệt ngẩng đầu liền thấy mỹ mạo Lân nhi đối mình cười, thực không khéo, chết tiệt hắn lại đỏ mặt, thậm chí là tim đập. ( Chồng không ra mấy chap thôi mà làm loạn rồi ?)
"Hồ ly...."
Hà Duyệt tò mò nhìn đối phương, thấy đối phương buông tay hắn ra, rất là cung kính lùi phía sau vài bước rồi hướng hắn hành lễ, cũng nói:" Hạ quan Tiêu Sở Nhiên tham kiến Duyệt Trung Thị."
Tiêu Sở Nhiên? Hạ quan...Hà Duyệt trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nói:" Ngươi, ngươi không phải là Hoàng Thượng...."
Tiêu Sở Nhiên đại khái là hiểu được Tiêu Sở Nhiên muốn nói cái gì, mỉm cười lắc lắc đầu, Hà Duyệt đến khi nhận được đáp án càng thêm xấu hổ, cung kính nói:" Hà Duyệt mạo muội mong Tiêu Đại Nhân tha thứ."
"Người không biết không có tội, ta rất ít khi đến hậu cung, Duyệt Trung Thị không biết cũng là chuyện bình thường."
Hà Duyệt xấu hổ cười cười, hắn không nghĩ tới người xinh đẹp như vậy lại chỉ là thần tử cửa Hoàng Đế nhưng lại có thể vào hậu cung, quả nhiên quy củ của Huyền Minh Quốc cũng đủ kì ba a.
Đại khái là hiểu lầm khó đỡ ban đầu tạo thành quen biết, hai người lúc sau nói chuyện cũng có vẻ cởi mở hơn, hòa khí nói chuyện với nhau hồi lâu, Hà Duyệt tò mò hỏi một câu:" Tiêu đại nhân, ngươi như thế nào mới vừa gặp ta đã nhận ra ta chính là Hà Duyệt?"
Tiêu Sở Nhiên cười cười nói:" Nghe nói trong hậu cung của Hoàng Thượng có một nam thị mỹ mạo nghiêng nước nghiêng thành, mà ưu thế lớn nhất của hắn là ánh mắt, lại nghe nói Hoàng Thượng lần đầu tiên gặp mặt hắn liền ngoại lệ tấn phong là Trung Thị, về phần nguyên nhân là gì ta không cần nói đi."
Hà Duyệt ngây ngốc cười vài tiếng, bĩu môi, quả nhiên là vì thế này, cũng không phải hắn không muốn có đôi mắt hồ ly này, nói ra như là hắn nơi nơi dùng ánh mắt đi câu dẫn người khác vậy.
"Bất quá lúc thần đến xem, ưu thế của Duyệt Trung Thị không chỉ ở ánh mắt này."
Hà Duyệt không hiểu nhìn Tiêu Sở Nhiên:" Là........"
"Đức Phi đến.....Hoa Thần đến......"
(Rắc đối đến.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.